- Written by: Phạm Thế Việt
...nhà tôi vẫn còn một món nợ lớn với nhà nước mà không thể nào trả nổi, đó là nợ cứt./.
- Written by: Khuyêt Danh
Mọi thứ trên đời đều có thể mất đi,
duy chỉ có tình yêu thương là mãi mãi!
- Written by: Du tử Nguyễn Định
...mà còn là bữa ăn chúc mừng sự đoàn tụ sau hơn 30 năm chia lìa và lưu lạc.
- Written by: Đào Văn Bình
“Thay vì xả rác xuống đường hoặc nơi công cộng thì nên xả bớt rác trong tâm hồn mình”...
- Written by: Quý Thể
Cô ôm hổ con lên hun hít , nói giọng nũng nịu:“ Tội nghiệp con tôi chưa ? ” Hổ con bú một lúc nhả vú ra ngủ ngon lành trên tay người mẹ khác giống...
- Written by: Tạ Quang Khôi
Chỉ mới nghe bạn giới thiệu như vậy Chuyên đã đoán được gần hết câu chuyện họ muốn bàn với mình...
- Written by: Tạ Quang Khôi
Tôi đâu dám mỉa làng tôi nhỉ,
Trình có quan Tiên, Thứ chỉ tôi.
Tú Xương
- Written by: Hà Kỳ Lam
Cái thành phố cao nguyên đất đỏ ấy, mùa mưa thì nhớp nháp bùn dẻo, mùa hè và những ngày mùa đông lạnh và khô thì "bụi hồng"...
- Written by: Quý Thể
Đêm đó, trước khi mở màn sân khấu, đình làng ồn ào như cái chợ. Đến khi Quan Ngài xuất hiện bỗng mọi người im bặt...
- Written by: Ngân Bình
Và ông tự hứa, mình sẽ xứng đáng là một người cha, dù chỉ là người cha trong chút tình vay mượn.
- Written by: Võ Thị Điềm Đạm
Lần này là lần cảnh cáo cuối cùng. Nói không nó không sợ. Để coi, nó mà còn dụ dổ lão mò tới nữa thì phải cho ăn đòn mới chừa...
- Written by: Thái Quốc Mưu
Thời trai trẻ, tôi thấy nhiều ông bà già, đã già gần sụm bánh chè mà vẫn còn lấy nhau...
- Written by: HQB
Trước tin buồn này cô quyết định không báo tin cho Mẹ trước bởi cô biết mẹ cô sẽ không thể chịu nỗi cú sốc nặng nề này...
- Written by: Hoàng Hải Thủy
Phải chăng em là Mỹ Lan? Chúng ta đã gặp nhau tại trại tù Vĩnh Phú?..
- Written by: Võ Thị Điềm Đạm
Ngực nhói đau, Thu lặng lẽ vào phòng ngủ, ngồi lặng yên trước bàn phấn bên đầu giường...
- Written by: Quý Thể
Ngồi trước hai con người đặc biệt này tôi mới thấm thía cái câu “ vợ chồng do duyên số”...
- Written by: Quý Thể
Trời ơi! Hoá ra là em! Hèn gì lúc nãy bọn trẻ con nhìn thấy xem thì xôn xao hẳn lên...
- Written by: Quý Thể
Mấy ngày sau cửa phòng ông lão đóng im ỉm, nhưng bên trong tiếng sơn ca vẫn hót...
- Written by: Tuệ Chương Hoàng Long Hải
Quả tình tôi đi lính không phải vì bị lôi cuốn theo thời đại...
- Written by: Nguyễn Thị Ngọc Nhung
Tôi đã nghe được thứ âm thanh xé rách màn đêm chọc thẳng óc mình, đã ngửi được mùi máu trên áo kẻ giết người...