Lá thư Canada |
Tác Giả: Trà Lũ | |||
Thứ Ba, 22 Tháng 2 Năm 2011 05:34 | |||
Để Có Hạnh Phúc
Tôi ở Canada đã lâu mà chưa bao giờ thấy tuyết rơi sớm như năm nay. Mới đầu tháng 12 đã tuyết. Tỉnh Brampton ngoại ô Toronto có đêm tuyết đã rơi xuống một thước rưỡi. Cả thành phố chìm trong biển tuyết. Sống ở Canada với tuyết rồi tôi mới hiểu hết ý nghĩa bài ca nổi tiếng White Christmas. Theo người Canada thì năm nào đi lễ đêm Giáng Sinh ở nhà thờ ra mà tuyết bắt đầu rơi thì năm đó rất hên. Năm nay tuyết đã đến qúa sớm, trước lễ Giáng Sinh nhiều ngày. Điềm gì đây? Anh Mike người hàng xóm da trắng đã bảo tôi : Không chừng sắp tận thế. Nhiều điềm lạ đang xảy ra, như đầu năm nay chim bay trên trời tự nhiên rơi xuống chết cả đàn, cá ngoài biển tấp vào bờ chết cả đống. Nhiều khoa học gia đã báo là năm 2012 trái đất sẽ rơi vào hố đen của vũ trụ. Các cụ ở xa miền tuyết lạnh này có tin như vậy không cơ? Ông Từ Hoè bảo cả làng : Tuyết rơi cũng như mưa bay gió thổi, khi sớm khi muộn, khi mạnh khi yếu, đó là việc trời đất xoay vần trong giải thiên hà mênh mông này. Nó phải như thế. Ngoài ra, trái đất là một kỳ công của Tạo Hóa, làm sao mà tan biến đi được. Vậy hãy vui và hưởng hạnh phúc trên giải đất thiên đàng thân yêu này. Ngay lúc này. Nơi tổ chức hội chợ mang tên International Centre, gần phi trường Toronto. Bên ngoài giá buốt bao nhiêu thì bên trong ấm áp bấy nhiêu. Cái xứ Canada này văn minh và tối tân thế đó. Chính giữa là một sân khấu vĩ đại,với bao nhiêu hàng ghế vây quanh, hai bên còn có nhiều sân khấu nhỏ cho các cuộc đố vui để học, tuyển lựa ca sĩ, bầu chọn người mẫu. Lại còn các gian hàng thực phẩm, thương mại, hội đoàn, tôn giáo. Đông người đến độ nhiều chỗ phải chen vai mà đi. Đúng là cảnh ‘áo quần như nêm’ mà Cụ Nguyễn Du ngày xưa đã nói tới khi cô Kiều đi dự hội xuân. Có 2 chương trình ca nhạc dài, nhiều ca sĩ từ Hoa Kỳ sang, đa số thuộc đoàn văn nghệ Paris By Night với 2 MC chuyên nghiệp Nguyễn Ngọc Ngạn và Nguyễn Cao Kỳ Duyên. Tôi đi chung với ông Từ Hoè. Chen mãi mới tìm ra được hai ghế trống. Hai tiết mục văn nghệ mà chúng tôi thích nhất là hai màn đánh trống của Nhật Bản và Đại Hàn. Canada là xứ đa văn hóa, các cộng đồng các sắc dân sống với nhau rất hài hòa và thân ái. Năm nay cộng đồng Nhật Bản và Đại Hàn đã cử một số nghệ sĩ ưu tú của họ đến chúc tết và giúp vui văn nghệ. Các cụ đã bao giờ xem màn múa trống và đánh trống của Nhật Bản và Đại Hàn chưa? Thât là hay và đẹp tuiyệt vời. Không phải họ chỉ đánh trống tùng tùng như VN ta vẫn làm. Đánh trống văn nghệ của Nhật Bản và Đại Hàn khác lạ lắm. Nhanh chậm khác nhau, to nhỏ khác nhau, gõ mặt trống tang trống khác nhau, gõ trên gõ dưới khác nhau, vừa đánh trống vừa múa tay khác nhau. Lại còn kích thước trống khác nhau, cái to cái nhỏ, cái một mặt cái hai mặt. Nghệ sĩ Nhật Bản thì đứng yên tạì chỗ, nghệ sĩ Đại Hàn thì đi vòng tròn, đầu đội mũ có gắn giải lụa vàng. Giải lụa này biến thành những vòng tròn hư ảo theo nhịp trống, rất lạ mắt. Ông Từ Hoè vỗ tay khen hai màn trình diễn trống này liên tục. Ông bảo người VN mình chỉ biết đáng trống tùng tùng chứ chưa có bài bản. Ông bảo ông có xem màn biểu diễn đáng trống cuả lễ khai mạc Ngàn Năm Thăng Long ở Hà Nội năm vừa qua. Hoành tráng và nhịp nhàng thì có, tùng tùng cắc cắc thì có, nhưng âm điệu và nghệ thuật thì chưa. Xin ông tổ âm nhạc VN phù hộ chúng con. Sau các màn văn nghệ, chúng tôi còn kéo nhau tham quan một vòng các gian hàng. Đẹp nhất là các gian hàng thực phẩm và nghệ thuật ba miền, các thiếu nữ bận áo ba miền, bán đặc sản ba miền sao mà đẹp thế và dễ thương thế. Các phóng viên đua nhau chụp ảnh tới tấp. Ban tổ chức cho biết hội chợ thành công tốt đẹp như thế này là do các các thiện nguyện viên mà đa số là giới trẻ. Đây là một điểm son, rất đáng mừng. Các em đâu có mất gốc, các em chính là sức sống của cộng đồng, là tương lai của cộng đồng. Hai con chim đầu đàn của Hội Tết này là BS Nguyễn Hoành Khôi và Anh Nguyễn Văn Trường Quang, hai vị trung niên đầy nhiệt huyết và tài năng. Ông Từ Hoè xem xong hội tết thì tỏ ra khâm phục dân Việt ở Toronto qúa chừng. Ông bảo đúng là giải đất Tổ Rồng To. Xin tạm ngưng chuyện hội tết để trình các cụ chuyện thời sự khác. Chuyện đầu tiên là chuyện đồng đô la Canada hiện có mệnh giá cao hơn đồng Mỹ kim. Theo các nhà kinh tế thì trong năm 2011 này, tiền Canada sẽ luôn luôn ở trên tiền Mỹ. Dân Canada đang đua nhau sang Mỹ du lịch và mua hàng. Dân chúng thì vui nhưng các nhà sản xuất thì lo vì khó bán hàng. Tin thứ hai là Canada đã chính thức mời bà Aung San Sui Ky vị nữ anh thư Miến Điện sang thăm Canada. Cách đây mấy năm Canada đã tặng bà danh hiệu ‘ Công Dân Danh Dự’. Nay Canada muốn bà sang dể được chính thức tôn vinh bà, và đê được nghe bà nói chuyện. Bà sẽ là ngọn đuốc soi đường dân chủ cho mọi người. Hiện chưa biết bà có nhận lời hay không vì đất nước Miến Điện đang cần bà từng ngày. Việc mời này làm tôi nhớ tới việc Đại Sứ Canada tại VN mời LM Nguyễn Văn Lý sang Canada chữa bệnh, mà LM Lý đã từ chối. Đất nước Canada này có lòng tốt qúa chứ. Tin thứ ba là Canada đã nhận lời tổ chức Thế Vận Hội Liên Mỹ, Pan Am Games, vào năm 2015 tại Toronto. Còn những 5 năm nữa thế mà bây giờ ban tổ chức đã bắt đầu ráo riết chuẩn bị. Toronto sẽ cho xây một hệ thấng hồ bơi thật lớn cho các cuộc thi dưới nước, và xây thêm rất nhiều sân vận động. Ngân quỹ dự trù ban đầu là 47 triệu, nay đã tăng lên 80 triệu. Con số này chắc sẽ còn tăng lên nhiều nữa. Chắc Canada sẽ tiếp tục gât đầu, xứ này là xứ thể thao nên không ngại tốn kém. Các cụ còn nhớ Thế Vận Hội mùa đông năm vừa qua ở Canada chứ? Sơ sơ tốn có hai tỷ đồng. Các cụ phương xa nhớ ghi năm 2015 vào lịch nha, vừa cho chính các cụ vừa cho con cháu các cụ. Tin tiếp theo là tin Canada đã đồng ý bán thịt hải cẩu cho Trung Quốc. Canada là nơi ba bề giáp ba đại dương lớn, và là nơi đại gia đình họ nhà hải cầu cư trú và sinh sôi nảy nở nhiều vô cùng. Theo ước tính thì hiện nay ở bờ Thái Bình Dương, Đại Tây Dưong và Bắc Băng Dương, dân số hải cẩu có vào khoảng một triệu con. Thực phẩm của một triệu con hải cẩu này là cá. Các cụ thử làm một bài tính mà coi, một ngày các vị chó biển này xơi hết bao nhiêu cá, rồi nhân con số này lên cho một năm. Ngư nghiệp Canada cũng cần có cá để đánh bắt chứ. Cho nên Canada đã cho phép dân đánh cá mỗi năm được giết 250.000 con chó biển này. Việc đánh bắt thường giao cho các người Da Đỏ thực hiện. Người anh em Da Đỏ của chúng ta thường dùng những dụng cụ thô sơ truyền thống ngày xưa giết hải cẩu. Máu đỏ hải cẩu chảy đầy trên tuyết trắng. Cảnh này đập vào mắt thế giới qua các phóng viên. Thế là Hội Bảo Vệ Súc Vật bên Âu Châu làm ầm lên. To tiếng nhất là cụ già kiều nữ Brigitte Bardot. Và Âu Châu đã tẩy chay sản phẩm hải cẩu của Canada. Ngày xưa áo da, găng tay, giày dép, thắt lưng loại đẹp nhất bán ở Âu Châu đều làm bằng da hải cẩu. Nay thị trường da hải cẩu Canada bị khưng lại. Tôi có đem việc này trao đổi với anh Mike hàng xóm của tôi. Anh Mike vừa cười vừa nói : Sức mấy mà ông tây bà đầm bên Âu Châu chê được các sản phẩm này. Vẫn bán được đó nhưng là phải bán lén. Các cụ bên Âu Châu coi lại xem sắc tay, thất lưng, áo choàng trong gia dình các cụ, dám làm bằng da hải cẩu Canada đấy nha. Âu Châu phản đối và tẩy chay thì mặc Âu Châu, Canada vẫn cho giết hải cẩu, giết để bảo vệ ngư nghiệp. Da hải cẩu không bán công khai được thì bán chợ đen bán lén, bán ở Á Châu, Úc Châu, Nam Mỹ châu. Cả làng tôi nghe hai đại nhân Từ Hoè và ODP bàn về phương thuốc cứu nhân độ thế, giúp cho bao nhiêu ông chồng lấy lại phong độ để xây lại hạnh phúc gia đình, ai cũng gật gù và cũng muốn làng An Hạ chúng tôi lập ngay công ty dược phẩm bác ái này. Các nhà quân tử trong làng tôi sẽ nghiên cứu về cách chế biến thuốc, rồi lập nhà máy bào chế. Tên thuốc và tên công ty chưa bàn lúc này. Các cụ phương xa muốn chung vốn lập công ty này xin liên lạc ngay với làng chúng tôi. Ai biết con cháu cụ Võ Văn Vân ở đâu, xin mách cho ông Từ Hoè hay ông ODP để hai ông mời họ làm cố vấn. Bây giờ xin kể chuyện trong làng. Thấm thoát ông Từ Hoè về làng ăn tết đã hơn hai tuần. Hôm hạ nêu ở nhà cụ Chánh, chúng tôi đã làm một bữa tiêc tiển ông. Thực đơn bữa ăn này do ông Từ Hoè chọn. Chắc các cụ cũng chả đoán được đâu. Tôi thân với ông Từ Hoè như thế mà cũng chịu. Ông đòi ăn mấy món dân giả gốc Bắc Kỳ ngày xưa. Đó là canh rau đay nấu cua, cà pháo, dưa chua, thịt heo đông, gà kho, rau muống xào thịt bò, cơm trắng Nàng Hương. Tráng miệng là bánh chưng nướng chấm mật. Các cụ có thích món này không cơ. Ngon lắm các cụ ạ. Bánh chưng ngày tết nhà ai mà chả có. Qua tết rồi, ta đem đồng bánh chưng bị bỏ quên trong tủ lạnh ra nướng bỏ lò. Đồng bánh vàng cháy thơm lừng. Mời cụ xơi với mật nha. Bánh chưng chấm mật ăn thật là ngon, cha ông cha đã bảo thế.Vừa xơi bánh chưng nóng, vừa nhâm nhi ngụm trà xanh Thái Nguyên hay hớp cà phê Trung Nguyên, cam đoan cụ sẽ thấy đời đẹp vô cùng và biết ơn Thượng Đế vô cùng. Tạ ơn Thượng Đế về những ơn lành này, những ơn nghe qua tưởng là nhỏ, nhưng nghĩ lại thì thấy là những ơn rất lớn. Cụ Chánh đem ngay sách của Mục Sư Phan Thanh Bình ra đọc, cụ đọc đoạn nói về cái ‘sướng’, trang 28. À, mà các cụ đã mua sách này chưa? Hình như tôi có giới thiệu cuốn này rồi mà. Ông mục sư này là nhà văn. Lời nào của ông cũng đem lại sự an bình, đúng y như tên của ông, một cụ già 75 đầy kinh nghiệm sống đạo. Mỗi tối trước khi ngủ, tôi thường đọc một đọan. Đây là thuốc ngủ thần tiên. Ông đã viết nhiều sách. Cuốn mới nhất ra đầu năm nay : ĐỜI TA giá 15 mỹ kim ( Rev Phan Thanh Bình, 660 S. Third St, El Cajon, CA 92019, USA). Đọc xong đoạn nói về cái sướng trong sách, cụ Chánh nói với cả làng : Lão cầu cho làng ta cả năm được vui được sướng. Giọng cụ có lẽ lây MS Bình : Giàu có mà làm chi, danh vọng mà làm chi nếu lòng ta không được an vui sung sướng. Rồi thấy nét mặt cả làng có vẻ nghiêm trang như đang nghe giảng ở nhà thờ, cụ cười xoà : Thôi, lão không giảng đạo nữa. Xin trả lại tiếng cười cho cả làng. Mời anh John kể chuyện. Nghe đến đây, ông bồ chữ ODP liền giơ tay góp ý. Ông cũng vừa nói vừa cười. Rằng tôi mới đọc xong bản tin một hội nghị các nhà quân tử thế giới bàn về sự hòa bình trong gia đình. Hội nghị đã khuyến cáo các bà vợ nên thay đổi thái độ và hành động để bảo tồn hạnh phúc gia đình Nhân năm mèo, hội nghị đã so sánh con mèo và con cọp, như sau : - Mèo không bao giờ cáu gắt và quát tháo ầm ĩ, mà luôn luôn dịu dàng, giọng meo meo nghe rất dễ thương Cụ B.95 nghe đến đây xong thì phát biểu : Thế các bác có ý ám chỉ phe nữ chúng tôi là cọp cái hung dữ hết à? Hai đại nhân Từ Hoè và ODP chưa kịp trả lời thì Anh H.O. đã góp ý ngay: Hai bác nói các chuyện liên hệ tới năm mèo mà nói cao xa qúa. Vậy xin để chuyện mèo với cọp này bàn về sau. Bây giờ tôi xin kể chuyện thời sự còn nóng hổi.Tôi mới đọc được một tin thời sự vừa xảy ra ở VN, nghe rất tiếu lâm mà lại có thực, lại xảy ra ngay ở đất Thăng Long của cụ B.95 đây. Đó là chuyện một cặp vợ chồng trẻ nhà quê, chồng tên Đức vợ tên Hoa. Hai vợ chồng sống ở nhà quê, làm ngày nào xào ngày đó. Nghe tin ở thủ đô dễ kiếm việc nên anh Đức cho vợ lên Hà Nội. Chị Hoa đã xin được chân bán hàng ở chợ. Sau khi dành dụm được ít tiền, chị Hoa về quê đưa chồng ra thủ đô và giúp chồng hành nghề hớt tóc. Mọi sự đều tốt đẹp. Chi Hoa muốn tiến lên bước nữa, chị đi học may. Chị có nhan sắc và thông minh nên đã lọt mắt chủ trường. Cái anh chủ trường này đã bỏ bùa và hút được hồn của chị. Chị thường bỏ bê anh chồng gốc nhà quê mà đi về với anh chủ trường dê xồm. Máu ghen của anh Đức đã sôi lên. Một đêm anh rình mò và lẻn được vào nhà anh chủ trường. Đợi khi chúng nó vừa làm tình xong thì anh ra tay. Anh đã thủ sẵn cuộn giây thừng và con giao phay . Anh trói gô tên chủ trường vào chân giường và đã dùng con giao phay sắc bén xẻo luôn cả ổ đại bác. Anh biết rằng các bác sĩ có thể khâu may súng lại, nên khi xẻo xong thì anh băm nát khẩu súng này. Hàng xóm thấy la hét kéo đến thì mọi sự đã xong, mọi chuyện tiếp cứu trở thành vô vọng. Sau đó, anh chồng tên Đức tự đến đồn cảnh sát nộp mình và khai mình đã hủy khí giới của tên dê xồm vì tên này đã dám biến vợ anh thành mèo của hắn. Nghe xong câu chuyện, phe các bà đều lên tiếng là đáng đời cái lão dê xồm. Không một ai bình luận về con mèo, không biết số phận nó sẽ ra sao. Cũng không có ai thắc mắc là cái lão dê xồm bây giờ mất hết khí giới của đàn ông thì sẽ ra sao. Hăn có biết sang Tháí Lan biến giống, từ nam nhân ra tiên nữ hay không. Bà cụ B.95 quay vào thần tượng John. Cụ bảo :Xin anh cho tôi nghe chuyện tết của anh đi. Anh John này thông minh vô cùng, anh hiểu được ý cụ. Anh nói là tết con Mèo đã qua, anh không nói chuyện mèo bốn chân hay hai chân nữa. Anh xin kể câu chuyện anh mới đọc được và anh rất thích. Anh chưa hề gặp trong văn chương tiếng Anh hay tiếng Pháp có chuyện nào hay như vậy. Đây là chuyện Việt Nam nhưng tác giả đã lấy nhân vật nổi tiếng trong chuyện Tàu để diễn xuất. Thật tài tình hết sức. Chuyện mang thông điệp ‘ Bên tình bên hiếu, bên nào nặng hơn?’ Chuyện như thế này : mẹ và vợ té xuống sông một lúc, bạn chỉ có thể cứu được một người, bạn sẽ cứu ai? Ta hãy nghe lập luận và hành động của những nhân vật lớn bên Tàu, như sau : - Mạnh Tử : Bố chết từ khi ta còn rất nhỏ, mẹ ta tần tảo nuôi ta vô cùng khó nhọc, - Chu U Vương : Ta sẽ cứu vợ ta trước, bởi vì xưa nay khi ta đùa giỡn với nàng, tiếng cười của nàng làm ta thấy cả giang sơn này cũng như cả mạng sống này đều nhỏ bé và không còn ý nghĩa gì. Còn mẹ ta ư, lúc lập thái tử khi xưa, bà đã có ý định bỏ ta làm ta xém mất ngôi báu. Ta sẽ cứu nàng. Nói xong Chu U Vương nhảy ùm xuống sông cứu vợ. - Lưu Bị : Anh em như thể chân tay, vợ con như áo mặc, áo rách có thể vá, chân tay gẫy không thể thay thế được. Chỉ cần Nhị Đệ và Tam đệ của ta không ngã xuống sông là được, những kẻ khác ta không cần để ý. Mẹ ơi, vợ ơi, các người chết thật đáng tiếc. Lưu Bị đứng trên bờ sông khóc mẹ và vợ thê thảm. Chỉ khóc mà thôi. - Tào Tháo : Thà rằng ta phụ người chứ ta không để người phụ ta. mẹ ta hay vợ ta cũng thế thôi., chỉ cần ta không ngã xuống sông là được rồi. Nói xong, Tháo thong thả bước đi. - Khuất Nguyên : Thế gian này u ám qúa, triều đại này hủ bại qúa, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng chết cho trong sạch. Mẹ ơi, vợ ơi, ta cùng nhau chết nơi này. Nói xong, Khuất Nguyên vừa hát vừa nhảy ùm xuống sông mà chết. - Trang Tử : Sinh về đâu và chết về đâu? Mẹ ta vợ ta chết cứ chết, chẳng qua chỉ là từ trạng thái hữu hình trở về trạng thái vô hình, có gì phải đau đớn, có gì phải xót thương. Chẳng cần phải cứu ai cả! Trang Tử ngồi xuống, vừa lấy tay gõ nhịp vừa hát, mắt nhìn mẹ và vợ chìm dần mà nét mặt rất thản nhiên. - Vương Bột : Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt. Vợ là người ta yêu nhất, mẹ là người ta thuơng nhất, vậy phải làm sao bây giờ. Thôi thì ta cứ nhảy xuống sông, thấy ai gần thì cứu. Nói xong Vương Bột nhảy ùm xuống sông. Nhưng rồi Vương Bột cố ngoi lên khỏi mặt nước : Chết rồi! ta quên là ta không biềt bơi. Vương Bột vùng vẫy một hồi rồi từ từ chìm xuống. Cụ B.95 nghe câu chuyện này thì khen hay. Rồi cụ hỏi ngược lại chính anh : Nếu là anh thì anh chọn mẹ hay Chị Ba ? Anh John đáp ngay : Con chọn nhà con, vì mẹ con đã về với Chúa từ lâu rồi ạ. - Ăn nhiều rau, bớt ăn thịt
|