Xin mời quý bạn yêu thơ thăm Vườn Thơ TÌNH của Lê Mai Lĩnh.
CÓ THỂ NÀO
Có thể nào anh đành đoạn Ném lòng em, viên sỏi, mặt hồ thu Những lăn tăn, lăn tăn,biết đâu là giông bão Có thể nào anh chịu thấu phải không?
Có thể nào anh đành đoạn Trao đi rồi giật lại chiếc thuyền còm Khi chơi vơi giữa dòng em ngụp lặn Có thể nào anh đùa như thế được?
Có thể nào anh đành đoạn Trao em chiếc bánh rồi đòi lui Khi đang thoi thóp lòng em đói Có thể nào không xấu hổ là anh?
Có thể nào anh đành đoạn Lúc em khát anh hẹp hòi Khư giữ trong lòng bát nước Có thể nào anh chịu được chăng?
Có thể nào đây là một bài thơ? - Không, đây là những điều ẩn dụ Viết tiếp theo Kinh Thánh Vì em cũng có thể là anh
MỘT CHIỀU MƯA
Anh không thể không nói lời cảm ơn em Vì anh luôn nhớ kẻ trồng cây khi ăn trái Anh không thể không nói lời cảm ơn em Vì chính em đã giúp anh hiểu thế nào là sự sống
Em đến thăm anh một chiều mưa Không quên hôn xuống nỗi cô đơn một thời lận đận Nếu còn nước mắt chắc anh đã khóc Nhưng than ôi,nước mắt đã không còn
Khi em về trời vân còn mưa Hay trời khóc giùm anh, cảm ơn em, nụ hôn dịu ngọt Nụ hôn em hay lượng trời ban xuống Mà trong anh cuộc phục sinh rất đỗi ngoan cường
Em đi rồi, anh ngồi lại một mình Ngồi lại. Một mình, anh thấy đời lạ hoắc Em đi rồi, anh ngồi lại một mình Ngồi lại. Một mình, anh thấy đời đời đổi khác
Anh không thể không nói lời cảm ơn em Người tình mưộn cuối đời anh phải sống Anh phải nói lời cảm ơn em Người tình dấu yêu cuối đời, anh phải chết.
BÀI THƠ THỨ NHẤT
Đang dọn mình chải lại đời anh Đêm xuống với cơn mưa đầu mùa, những ngày chờ đợi Anh đến với em, hành trang mang theo những gì Em dấu yêu, lòng phân vân anh tự hỏi.
Có thể nào với đôi tay trống trơn Của một thời khan hiếm thực phẩm Vật giá leo thang mỗi ngày đến điên đầu nhức nhối Toan tính nghĩ suy chuyện cơm áo đời thường Ôi cuốc đời, tự khoanh vùng cho mỗi khối óc.
Có thể nào với đôi chân khập khễnh Lê gót mỗi ngày để còn đứng thẳng Trên mặt đất này để còn làm người Để còn đôi mắt nhìn thẳng sự thật Nhìn anh nhìn em, để còn nhận diện Khuôn mặt quê hương, khuôn mặt bạn bè Và tình yêu của em, lộc trời vừa tới Em biết không, anh nâng niu biết mấy.
Có thể nào với trái tim thấp thỏm Tìm kiếm hoài sao chẳng chút bình yên Cho thể nào với trái tim phập phồng lo sợ Sao thấy được em, khuôn mặt dịu hiền.
Có thể nào, có thể nào, có thể nào Thừa can đảm để làm một nhà thơ Nhưng lại rụt rè qua một đoạn đường Đến nhà em sao vẫn thấy khó khăn.
Có thể nào anh không đến Có thể nào em chẳng đợi trông Có thể nào chờ đến ngày tận thế Hùi hụi, anh tiếc trong lòng Hùi hụi, anh tiếc trong lòng.
BÀI THƠ THỨ HAI
Vì đã có bài thơ thứ nhất Nên phải có bài thứ hai Rồi bài thơ thứ một ngàn lẻ một Có gì đâu, rất đổi bình thường
Bình thường như lòng em mở Bình thường anh cố lách vào Bình thường nếu em khép lại Bình thường anh chết, thế thôi
Em yêu, muốn gì nói đi nào Đây trái tim anh, cầm mà chơi Đây cuộc đồ anh, xài thoải mái Có gì đâu em, cũng lại bình thường
Bình thường như anh yêu em Bình thường, nếu em chối bỏ Bình thường nếu anh đau khổ Bình thường,nếu nữa, lần yêu
Yêu mãi, yêu hoài, yêu không mệt mỏi Em yêu, cố mà giữ lấy Nếu muốn, anh làm nai tơ Bằng không, anh làm cọp đói
Làm nai, làm cọp cũng lại bình thường Em muốn, bằng không, cũng lại bình thường Cũng lại bình thường, nếu có ngày anh nói Yêu em, anh muốn chết cho rồi.
BÀI THƠ THỨ MƯỜI
Đốt trái tim, cúi đầu, chào người trong ảnh Không gọi em là tiên, ta vẫn biết em trần tục Để được thấy rằng em rất gần gũi Như chính linh hồn ta
Nhớ một thời cắp sách đến trường Áo trắng, nữ sinh Đồng Khánh Cầu Trường Tiền, những chiều gió lộng Tà áo em bay như một dáng liêu trai.
Nhớ một thời guốc son qua phố Cặp sách đen, phượng vĩ đỏ, em như tuyết Ước gì ta có được bàn tay của trời Vẽ lên trái tim ta,chân dung em, diễm tuyệt.
Nhớ một thời, trong cặp,dấu trái me chua Tưởng tượng thôi, em đã làm ta khát bỏng Nhớ một thời trong vở, em chép thơ tình Tưởng tượng thôi, em đã làm ta muốm trở thành thi sĩ.
Nhớ một thời, nhớ một thời, nhớ một thời Vàng son, vàng son, phai nhạt Nhớ một thời, nhớ một thời, nhớ một thời Thôi quên đi, hỡi em, tình nầy đã đủ.
BÀI THƠ THỨ 1001
Nếu được sống một thời Như một thời Pasternak đã sống Anh cũng đã có cho mình một JIVAGO, doctor Nếu được bị chôn sống một thời Như một thời Pasternak dũng cảm tung hoành ngòi bút Anh cũng đã có một mình một trời thơ Tình Yêu Nếu được bị sống một thời Nhưng đã không có một thời Nên anh đã tay không, nếu như em không đến Nhưng em đã đến Hiếm hoi Mưộn màng Giũa đời ta, thời bóng xế
Em đến làm đảo điên đời ta Cái đã mất, lấy lại được rồi Cái không còn, hiện hồn trở lại Cái đã chết, đòi sống lại, phục sinh Cái dưới đất, chui đầu mà dậy Cái trên trời không dưng rớt xuống Cái ngoài biển trôi dạt vào bờ Cái ngủ yên lồm cồm bò dậy Cái điên khùng, trở lại cái tỉnh Cái bất thường, trở lại ngon lành Nên ta gọi là em LARA của ta Cũng phải
Anh là Pasternak của,do, tại, vì em Cảm ơn em Người tình chín đỏ Cuối đời Vô song.
Sáng nay chép lại bài thơ Trong quán cà phê đường Lam Sơn Giữa vị đắng và khói thuốc Nơi anh sẽ đưa em tới Căn nhà số 13 Để mai sau lỡ có thế nào Em đổ tại anh chọn số 13 xui xẻo. Đêm qua lại nữa một đêm trắng mắt EM, PASTERNK và THƠ Chập chờn trong anh, giữa cơn mộng tỉnh Rượu, không uống mà say Tình, lỡ vương phải chịu Em hiểu không, lòng anh.
CHẢI LẠI ĐỜI MÌNH
Đã đến lúc anh phải chải lại đời mình Bờm xờm quá, lôi thôi hoài, không được Em thấy không, anh yêu đời trở lại Nghe xôn xao như chim hót trong lòng
Anh biết rồi, hạnh phúc là điều có thật Như anh đang có em để đợi chờ Như sáng mai này nghĩ về một người lên Đà Lạt Lòng muốn gởi theo chút ấm làm quà
Sáng mai này có một người đi xa Trong lòng ta có một chút gì đọng lại Nhẹ nhàng,nhẹ nhàng, nhẹ nhàng Ta nâng niu, nâng niu, suốt buổi
Chải lại đời mình, em chợt đến Mười ngón tay, chiếc lược thần kỳ diệu Giúp anh, em hãy chải đi Em có chải không, em có chải không nào.
EM CÓ BIẾT
Em có biết Một sáng Xuân hồng người đưa thư đi qua Ném vào anh một tin vui khủng khiếp Mở trai tim ra nhận lộc tươi
Em có biết Một trưa Hạ đỏ ôm trong lòng Nhâm nhi, từng chút , anh nhâm nhi Từng chút, anh nhâm nhi trái hạnh phúc
Em có biết Một chiều Thu biếc anh tham lam Cầm lòng không đậu,ăn hết chỗ còn lại Hóa khùng điên, anh hóa khùng điên, rồi chết
Em có biết Một tối Đông xám người ta chôn anh Huyệt, là nơi trái tim em ngự tọa Và nhờ thế, anh phục sinh sống lại
ANH HỨA
Anh hứa sẽ không tiêu của em một đồng xu nào Những đồng nhọc nhằn, chắt chiu, góp gom Nhưng anh sẽ rộng rãi tiêu đời em Như đời anh, cho em phóng tay thỏa thích
Anh hứa, anh sẽ không cầm tay em bao giờ Sợ chạm phải điều linh thiêng, kỳ diệu Nhưng anh sẽ bóp nát trái tim của em Vì anh nghĩ, anh có quyền làm như vậy
Anh hứa, sẽ không chạm vào thịt da của em Sợ tan biến, vỡ vụn, khói sương Nhưng anh sẽ dẫm nát cõi lòng em Vì anh nghĩ, anh không thể làm khác được
Anh hứa, sẽ nổi gió cho dều em lên cao Cho tài năng, nhan sắc em lên cao Nhưng hãy ở lại mặt đất cùng anh nghe em Trái tim nồng, hỡi người yêu dấu.
SINH NHẬT
Hơn nửa đời người anh mới gặp em Em mộng đỏ của một thời trái chín Mà anh, kẻ lãng du suốt đời Cháy bỏng đôi môi khao khát
Chẳng cần đâu em phải trả lời Trong tình yêu, ngôn ngữ thật vô ích Đôi khi im lặng lại nói lên nhiều nhất Đôi khi sự im lặng, thật tuyệt vời
Đến với sinh nhật em Anh mang theo trái tim rực lửa Đốt cháy em,đốt cháy anh Ôi cuộc hỏa thiêu kỳ diệu quá
Nóng không em ngọn lửa thật lớn lao Để không còn nghe tiếng đời nỉ non, phiền muộn Để không còn phải chi li từng đồng bạc mỗi ngày Để không còn, để không còn Những suy nghĩ, tính toán đến mụ người Những gian dối, phỉnh nịnh tới phát ghét Thật dễ sợ cho một đời bon chen Anh yêu em biết mấy
Ngày em ra đời trái đất quay tròn Tới hôm nay anh đang quay quanh em Trái đất nói, sẽ có ngày chóng mặt Và anh nói, cũng có lúc như thế, biết đâu
Già rồi, anh không còn lãng mạn nữa đâu Được cái, trái tim vẫn còn son trẻ Nhịp đập bình thường, hơi thở bình thường Nếu có tỏ tình yêu cũng không có gì lạng quạng Không dưng gặp nhau rồi mất ngủ Không dưng gặp nhau rồi làm thơ Thưa với cô nương, anh sợ cô rồi đó Quà sinh nhật tặng cô, bài thơ này.
BÀI THƠ CHO NGƯỜI TÌNH PHỤ
Sau mười năm nghe lại giọng ca Thái Thanh Trời Sài Gòn, cơn mưa đầu mùa mát rượi Ly cà phê sữa đá, điếu apsara rất sịn Tất cả, tất cả Trút nghẹ vai ta gánh nặng một ngày Tất bật, ngược xuôi, thế thời, cơm áo
Nghe có chút gì như thể bình yên Trong lòng ta, dẫu đang ngấm dần chất độc Từ mũi tên em buông thả bắn vào Trái tim ta giữa một trời lao đao
Liệu còn gì đển nói với nhau Liệu còn gì mà trách móc Hãy trả cho nhau còn lại môt mình Ta suốt đời trái tim cô độc Hoan hô nỗi cô độc của thi sĩ Muôn năm nỗi cô dộc của thi sĩ Đáng đời, nỗi cô độc của thi sĩ Nhân danh cha và con và thánh thần Amen.
|