Tiếng Cười |
Tác Giả: Trà Lũ | |||
Thứ Năm, 21 Tháng 7 Năm 2011 09:15 | |||
Tháng Sáu vừa qua toàn quốc Canada đã không có thư trong 3 tuần lễ. Nghiệp đoàn bưu điện 5000 người đã đình công. Lý do : họ đòi tăng lương và thêm quyền lợi. Các cụ phương xa có biết lương tối thiểu một giờ làm việc ở bưu điện là bao nhiêu tiền không? Thưa là 23 đôla. 23 đô la có thể mua được 230 qủa trứng gà. Đó mới là lương sơ khởi mà họ còn chê ít. Nghiệp đoàn bảo họ phải biểu tình, phải đình công đòi thêm nữa. Tôi nhớ hồi 1975 khi vừa tới định cư ở Canada, người bảo trợ bảo tôi là ở Canada này không phải sợ ai và sợ cái gì cả, trừ 2 khối người này : nghiệp đòan bưu điện và nghiệp đoàn lái xe bus công cộng. Quả đúng như vậy. Những người già, những người bệnh, những bà mẹ nuôi con tháng tháng đều trông chờ ông bưu điện mang ngân phiếu tới, nay họ ngưng phát thư , lớp người trên chới với. Chính quyền trung uơng cho biết chỉ trong 2 tuần lễ bưu điện đình công, kinh tế Canada đã thiệt hại 100 triệu. Và chính quyền đã ra tay. Chính quyền đã xin quốc hội làm luật bắt nhân viên bưu điện đi làm và đặt một hội đồng trọng tài giải quyết sự tranh chấp. Tháng trước nghiệp đoàn hàng không Air Canada, khối nhân viên làm việc dưới đất, cũng đình công. Chính quyền đang chuẩn bị làm luật bắt họ phải đi làm trở lại, họ thấy đuối lý bèn trở lại làm việc ngay. Tin đình công sôi nổi làm tôi quên trình các cụ bữa ăn ở nhà Cụ B.95 mừng lễ Các Người Cha. Tháng trước có lễ Hiều Mẫu, ông ODP đã thay mặt phe liền ông làm bữa cơm muối Huế đãi phe các bà. Tháng này có lễ Hiền Phụ, hai cô Huế Tôn Nữ va Cao Xuân cũng nổi hứng tình nguyện đứng ra làm cơm Huế đãi phe liền ông. À, nhân nói tới hai cô họ nhà vua này, nhiều cụ phương xa hỏi ban đầu làng tôi chỉ có dân Bắc Kỳ 54 và dân Nam Kỳ, sao lâu nay lại có hai cô Huế dân Trung Kỳ. Chuyện đơn giản thôi. Lý do là vì cậu con trai Cụ B.95 lấy vợ người Huế. Chồng Bắc vợ Trung hợp nhau qúa, họ làm ăn khấm khá, nên bảo trợ được bà mẹ là cụ B.95 sang, cụ đi thẳng từ Hà Nội sang Canada. Dòng máu Bắc Kỳ trước 1954 vẫn còn đầy ắp nơi cụ già này. Cụ sang Canada, ban đầu chả hiểu tiếng mô tê răng rứa của cô con dâu, nhưng lâu dần thì cũng quen. Bây giờ thỉnh thoảng cụ còn nói tiếng Huế nữa, mới kinh chứ. Thế mới biết cô con dâu Tôn Nữ này ảnh hưởng nhiều tới cụ. Rồi cô Tôn Nữ này có một cô bạn thân tên là Cao Xuân. Cao Xuân là một dòng họ rất lớn ở Huế. Một buổi đẹp trời, cô Cao Xuân đòi theo cô Tôn Nữ và Cụ B.95 đi họp làng. Cô mê dân làng ngay lập tức rồi năn nỉ xin gia nhập. Làng tôi phải bàn cãi mãi, phỏng vấn cô đủ điều rồi cuối cùng mới cho cô gia nhập. Từ đó làng tôi là làng tiêu biểu Nam Bắc Trung một nhà đúng ý nghĩa nhất. Sau cô Cao Xuân, làng tôi nhất định khóa sổ, nhất định không nhận thêm một ai. Cô Cao Xuân được nhập làng thì sung sướng vô cùng, mà dân làng cũng vui thêm nhiều lắm. Người bỏ phiếu nhận cô lẹ nhất là ông ODP. Cái ông bồ chữ này có kho kiến thức lớn lắm các cụ ạ. Khi biết cô Huế này thuộc dòng quan đại thần Cao Xuân Dục là ông gật đầu liền. Ông kể tiểu sử cụ Cao vanh vách như cầm sách đọc. Theo ông, Cụ Cao Xuân Dục có một trình độ nho học rất uyên thâm nên được các nhà nho vô cùng kính nể , nhà vua trọng dụng và phó thác cho các công tác quan trọng như chánh chủ khảo các kỳ thi hương thi hội, như quản nhiệm Quốc Tử Giám, như chỉ đạo việc biên soạn các bộ sách về sử ký. địa dư, triết học và văn học. Cụ là một nhà văn hóa lớn cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20. Chính cụ là chánh chủ khảo kỳ ông Tú Xương đi thi, chính cụ đã cho ông Tú Xương đậu Tú Tài. Chính cụ là người đã nâng đỡ ông Nguyễn Sinh Sắc bố của Hồ Chí Minh khi đi thi cũng như khi làm quan. Cụ có lòng yêu nước rất cao, tuy làm quan dưới thời Pháp thuộc nhưng trong bụng vẫn chống Pháp. Chuyện kể có lần xử một viên chức hà nhiễu dân, ông đã ra án rất nặng. Viên quan này được ông công sứ Pháp bênh. Trong lúc xử án, viên công sứ này đã có những lời hỗn láo nên cụ Cao Xuân Dục đã vác ghế đánh viên công sứ này. Sử còn ghi Cụ đã bênh vực Ông Phan Chu Trinh và Phan Bội Châu khỏi án tử hình… Cô Cao Xuân nghe ông ODP nói về ông tổ dòng họ nhà mình hay qúa và đúng qúa liền sụp xuống lạy. Cả dân làng đều vô cùng ngạc nhiên về sự thông thái hiếm có này. Ai cũng hỏi tại sao ông biết rõ về quan đại thần Cao Xuân Dục làm vậy, thì cuối cùng ông mới cho biết : Trước 1975, ông đã nghiên cứu và đang chuẩn bị viết luận án tiến sĩ về vị đại quan học thức và yêu nước này. Các cụ thấy chưa, dân làng tôi ai cũng le lói và ‘ vĩ đại’ cả. Nhiều độc giả đã mê làng tôi và muốn tôi nói nhiều về dân làng. Xin cho tôi làm việc này từ từ nha. Xưa nay tôi thường nói nhiều về anh John và Chị Ba Biên Hòa, hôm nay nổi hứng, tôi nói về Cô Cao Xuân và ông ODP. Xin tạm ngưng chuyện này để trình các cụ về bữa ăn ngày lễ Hiền Phụ. Vì cụ là chủ nhà nên cụ đã mở đầu câu chuyện. Cụ đòi anh John kể chuyện thời sự . Chuyện này qúa dễ với anh John. Anh nóí ngay tới hai cuộc đình công mà tôi vừa trình bày ở trên, rồi nói sang cuộc công du của của đôi uyên ương hoàng gia William và Kate. Dân Canada lâu nay coi bộ không thích hoàng gia nữa. Các cụ phương xa chắc biết là Canada ở trong Khối Liên Hiệp Anh nên phải nhận nữ hoàng bên Anh làm quốc trưởng, và nhận hoàng gia bên Anh làm họ hàng nhà mình. Nhưng từ khi công nưong Diana, tức mẹ của William, chết tức tưởi vì tai nạn, dân Canada đã đổi thái độ với hoàng gia. Họ hết mặn nồng. Đã có lúc dân chúng muốn các dân biểu bỏ phiếu loại bỏ hoàng gia. Thế nhưng vì đôi vợ chồng trẻ William và Kate trông dễ thương qúa, nên thái độ chống đối hoàng gia bớt sôi nổi hẳn đi. Đôi trẻ đến Canada vào đúng dịp lễ quốc khánh Canada. Họ đến thủ đô Ottawa cho đúng phép rồi bay lên mạn bắc hỏi thăm các ông bà Da Đỏ, rồi bay xuống miền tây thăm viếng, rồi từ đó đôi trẻ sang Hoa Kỳ. Ông ODP bảo hai trẻ trông hạnh phúc và đẹp đôi qúa, cầu mong cho họ hạnh phúc bền vững trọn đời, để xứng đáng nay mai lên ngôi vua khi nữ hoàng nằm xuống, chứ đừng như ông bố Charles có vợ đẹp con khôn mà còn lăng nhăng, cơm nhà ngon mà cứ lén đi ăn phở. Rồi anh John nói tiếp sang tin thiên tai ở miền tây và miền trung. Nào miền Alberta cháy nhà. Lửa từ rừng lan về thành phố, đốt gần hết thành phố Slave Lake. Nào miền Saskatchewan ngập lụt, nước sông tràn lan mênh mông, chính quyền phải phá đê cho nước rút nhanh. Cụ B.95 nghe đến đây thì tỏ vẻ sợ hãi vì cho là sắp tận thế. Cụ Chánh tiên chỉ bảo rằng không sao vì đây là do khí hậu toàn cầu thay đổi. Các nước khác còn bị nạn lớn gấp trăm lần. Nếu so sánh với các nơi khác thì tai nạn ở Canada không thấm thía gì. Nhân dịp anh John kích thích lòng yêu nước của mọi người. Anh say sưa nói về những cái nhất của quốc gia trẻ trung, giầu có và rộng lớn này. Canada rộng quá mà lại thưa dân. Gần 10 triệu cây số vuông mà chỉ có 34 triệu người. Canada lớn hơn nước VN chúng ta 30 lần. Biên giới giữa Canada và Hoa Kỳ thật đúng ý nghĩa sông liền sông núi liền núi. Lằn ranh giữa hai nước cả phía Bắc lẫn phía nam sơ sơ dài 8.893 cây số. Hồ Great Slave Lake ở mạn bắc sâu nhất thế giới, những 614 mét. Núi Logan ở miền Bắc cao nhất thế giới, gần 6 ngàn thước. Canada có chừng 1 triệu cái hồ lớn nhỏ và giữ 9% trữ lương nước ngọt của địa cầu. Đảo Manitoulin ở giữa hồ Huron rộng gần 3 ngàn cây số vuông. Anh John kể ra một hơi toàn những cái nhất của Canada rồi anh cười ha ha : Đó mới là mặt địa lý thôi nha. Còn mặt kinh tế, mỏ quý kim vàng bạc và dầu lửa thì nhiều vô vàn. À, có chuyện này lạ lùng lắm là theo thống kê cho biết : qúa nửa dân số Hoa Kỳ không hề biết tên thủ đô của nước Canada là gì. Nước làng giềng mà không biết. Người Hoa Kỳ kỳ ha. Nhưng thôi, chuyện thời sự của tôi đã quá dài , xin để hôm nào đẹp trời và thuận tiện tôi sẽ trình thêm. Rồi anh John xin ông ODP nói chuyện thời sự cộng đồng VN. Tin nổi bật là trong tháng qua phong trào biểu tình chống Trung Cộng lan rộng khắp nơi. Tầu Cộng có toà đại sứ tại thủ đô Ottawa và có tòa tổng lãnh sự ở Toronto và Vancouver. Đồng bào ta đã tập trung nhiều lần trước các nơi này giơ cao các khẩu hiệu đả đảo Tầu Cộng xâm lăng VN, Hoàng Sa Trường Sa là đề tài viết trên nhiều biểu ngữ nhất, và nhiều bài phát biểu nhất. Tôi thường có mặt trong các cuộc biểu dương này, được thấy được nghe nhiều điều rất đáng ghi nhớ. Chẳng hạn trong một buổi sinh hoạt cộng đồng, có một ông bạn già đọc thơ Vũ Hoàng Chương, đọc xong thì ông chảy nước mắt: Nghe câu thơ ái quốc và thấy ông bạn già rưng rưng giọt lệ, tôi cảm động qúa. Hôm sau đi uống cà phê lại gặp ông trong quán, tôi bầy tỏ lòng ngưỡng mộ. Ông già cho biết ông gốc nhà binh. Thấy tôi mê nghe thơ, ông liền đọc một hơi cho tôi nghe bài thơ của Ó Biển Nguyễn Văn Phán : Bài thơ này một khẩu khí một giai điệu như bài ‘Khi tôi chết hãy mang tôi ra biển’ cuả Cao Tần, nhưng ý thì khác hẳn. Mấy ông bạn gìa cùng đi với ông này thấy bài thơ nghiêm trang quá, liền chuyển hưóng câu chuyện. Một ông bảo các bạn nãy giờ toàn nghe thơ nghiêm trang, bây giờ xin cho tôi đọc một bài thơ cũng nói về lòng ái quốc những mang giọng ngang tàn của bọn nhà binh mình. À, ra đây là mấy ông gốc nhà binh xưa. Tôi xin đọc một đoạn trong những bài thơ khẩu khí của nhà thơ Trạch Gầm. Lời thơ là lời chửi VC, tuy là chửi nhưng khẩu khí: …Đ.M. cho tao chưởi mày một tiếng - Tôi là độc giả lâu đời của báo VNTP. Trong số tháng vừa qua tôi thấy có hai chuyện này trong mục ‘ Nụ Cười Tiền Phong’ của tác giả Như Nguyễn hay hết sức. Những ai có đầu óc trong trắng như thiên thần thì hiểu khác những ai có đầu óc trần gian thế tục. Chuyện như thế này : … Người ta nghe thấy trong một cửa hàng : Kể đến đây rồi ông H.O. lên tiếng hỏi cả làng : Tôi đố các bạn đây là câu chuyện nói về cái gì, việc gì. Chưa thấy ai lên tiếng trả lời nhưng tôi thấy phe các bà đấm nhau thùm thụp rồi cười hắc hắc. Ông H.O. cũng cười, rồi nói lớn : Tôi biết các bà nghĩ bậy nha. Đây là chuyện rất trong sạch. Chuyện đôi vợ chồng trẻ dắt nhau đi mua giày. Anh chồng giúp cô vợ thử đôi giày mới, chứ không phải chuyện kia. Bây giờ tôi xin kể câu chuyện thứ hai : Cô đáp : Bóp em là rẻ nhất và sướng nhất, không đâu bằng, bóp đi bóp đi. Các bà các cô thì cười rũ ra và lại đấm nhau thùm thụp. Các cụ phương xa có hiểu cô gái mời mua cái gì không? Thưa cô mời mọi người mua ví da. Hình như cô này nói tiếng Bắc Kỳ. Ví thì cô gọi là bóp. Những ai máu xấu thì đừng nghĩ cô mời gọi cái khác nha. Anh John nghe đến đây thì thích qúa sức. Anh bảo rằng anh chưa thấy tiếng nước nào hay thấm thía như vậy. Anh bảo ngày xưa khi bắt đầu đọc được sách tiếng Việt, quyển đầu tiên anh đọc là chuyện tiếu lâm cổ ngày xưa. Trong sách này có chép một chuyện cũng hay như chuyện anh H.O. vừa kể. Đó là chuyện ‘Ông dở quá’. Rằng nhà kia có hai anh em. Ông anh thì ở Saigon, còn ông em thì làm ruộng ở miền quê. Năm đó ông anh gả chồng cho cô con út. Ngày lễ cưới thì ông chú ở dưới tỉnh lên Saigon ăn cưới cháu gái. Tiệc cưới xong thì đã qúa nửa khuya, ông em tuy ở nhà ông anh nhưng vẫn thấy lạ nhà. Nằm hoài mà ông không ngủ được. Phòng của ông sát ngay bên phòng ông anh. Bỗng ông nghe tiếng vợ chồng người anh thì thào. Ông em bèn lắng tai nghe : Rồi hai ông bà im lặng một lúc lâu. Phe các bà nghe đến đây lại rú lên cười. Anh John nói ngay : Chuyện của tôi chưa xong mà. Xin kể tiếp. Ông em nằm phòng bên rạo rực hết sức, trong bụng nghĩ : Không ngờ ông anh mình mà còn khoẻ và du dương như vậy. Nhưng ông chưa kịp nghĩ hết câu thì tiếng bà chị dâu nói to tiếng, bà cự nự chồng : - Đúng vậy. Ông bà mình nói ngay từ ngày xưa : Một tiếng cười bằng mười thang thuốc bổ. Ông Tây cũng nói y chang : Laughter is the best medicine. Hình như câu này là câu của tạp chí Reader’s Digest, một nguyệt san uy tín quốc tế, hàng tháng có bao nhiêu triệu ấn bản phát hành khắp năm châu. Ông ODP phụ họa : Cụ Chánh nói rất chí lý. Tiếng cười là thuốc tiên không những chữa lành bệnh thể xác mà còn tăng sức khoẻ tinh thần, tăng tình đoàn kết và thân ái giữa mọi người. Người Hoa có một câu rất hay : Ai không biết cười thì đừng đi buôn bán. Ông Tây cũng có một câu rất hay : Un saint triste est un triste saint, một ông thánh mặt mũi buồn rầu là một ông thánh vất đi, chả ra gì. Trong các vị thánh Á Đông, tôi thích nhất Đức Bồ Tát Di Lặc. Các cụ còn nhớ tượng Đức Phật cười này không? Sách Mới TRÀ LŨ
Đây là cuốn thứ 3, khác với 300 chuyện cười năm 2001 và 500 chuyện cười năm2008 ĐẤT THIÊN THAI : 30 chuyện phiếm vui tươi dí dỏm, nhiều tiếng cười và đầy kiến thức được viết trong 3 năm vừa qua
Xin trả bằng ngân phiếu cá nhân,
|