Áo Trắng Thăm Chàng |
Tác Giả: Lê Phạm Kim Phượng |
Chúa Nhật, 27 Tháng 5 Năm 2012 21:28 |
Buổi sáng thứ sáu bắt đầu bằng hai giờ Triết Học dài lê thê! Duyên lơ đãng thả hồn bay ra khung cửa sổ lớp học...
1.
Liếc nhanh qua Hoàng Ái Duyên thì thấy Ái Duyên cũng đang nhìn lại mình. Thầy như hiểu ý. Ông lập lại:
Trời đất, "ổng" gọi mình thật! Duyên vội vàng đứng dậy, dường như Duyên nghe cả được tiếng tim mình đang đập.
Chúa ơi! Đêm qua Duyên bận viết nhật ký, rồi lại còn trả lời thư chàng, đâu có thì giờ học bài, chỉ đọc sơ qua những lý thuyết về tâm lý học , đến đoạn tâm sinh lý song hành thì ngủ quên lúc nào không hay. Cố gắng nặn óc nhớ lại.
Thầy gật gù, miệng cười mím chi. Hy vọng "ổng" tha mình! Nhưng “ổng” vẫn chưa “hạ lệnh“cho ngồi xuống! Sao sáng nay thầy khó chi lạ, chắc bị cô làm khó!!!
Cả lớp cười ầm, nhất là bên nam sinh. Nhỏ Thu ngồi bên cạnh thọc chân qua đạp lên chân Duyên một cái đau điếng. Thầy N.T. cũng nở một nụ cười 180 độ tươi như nắng hạ.
Duyên thở phào nhẹ nhõm! Tưởng đâu vẫn còn bị đì! Tuyết Tâm ngồi bàn trên hí hoáy viết vào mảnh giấy vài chữ rồi quăng xuống cho Duyên. Duyên mở ra đọc: "Cho bỏ tật mơ màng trong lớp học, mi sẽ còn bị gọi dài dài nhỏ ạ!". Chuông reo báo hiệu giờ chơi, thầy giám thị bước vội vào lớp, ra dấu cho mọi người ngồi xuống, thầy bảo nữ sinh được nghỉ giờ kế, vì thầy Rock Cường dậy Pháp Văn cáo bệnh và không có thầy dậy thế. Nhưng phải trở lại lớp giờ cuối để học giáo lý. Nhóm nữ sinh reo hò vang dội cả lớp. Tuyết Tâm kéo Bảo Thu, Ngọc Diệp, Bích Hạnh và Mỹ Duyên ra góc hành lang bàn chuyên "cua" luôn giờ cuối, Tâm viện cớ giờ Giáo Lý chán ngắt, dạo phố thú hơn! Bảo Thu cho biết cô nàng mới “lãnh lương” của ông bác bên Pháp gửi cho, sẽ bao tất cả một chầu bò bía và đậu đỏ bánh lọt ở cửa Tây chợ Bến Thành. Tiết mục thật hấp dẫn. Năm tiểu thư hân hoan dẫn ba chiếc xe PC ra khỏi cổng trường. Dạo ấy xe đạp mini và xe PC rất thịnh hành ở Sài Gòn. Hạnh đổi ý muốn đi coi bói bên chùa Ấn Độ, sau đó đi ăn bánh cuốn Văn Lang có nước mía bỏ kim quất thơm phức. Mỗi người một ý. Duyên đưa ý kiến:
Cả bọn lao xao bàn tán. Ngọc Diệp cười chúm chím để lộ hai chiếc răng khểnh, nàng ỏn ẻn:
Duyên tiếp tục dụ dỗ:
Tâm hỏi:
Lại ồn ào bàn tán. Cuối cùng tất cả đồng ý đi thăm Việt. Duyên vui mừng, trong lòng như mở hội. Diệp moi trong cặp ra gói ô mai chia cho các bạn trước khi ngồi lên yên sau xe của Tâm, Thu chở Duyên, Hạnh đi một mình. Ba chiếc xe chở năm nữ sinh LBT tiến dần ra đường Trương Minh Giảng. Năm tà áo dài trắng phất phơ trong gió, họ như các con bướm trắng nhởn nhơ đùa vui trong nắng hạ vàng. Các nàng dàn hàng ngang trên con đường nhiều ổ gà và không khá rộng. Họ nói cười bi bô, rất hồn nhiên, các nàng chỉ dàn hàng dọc khi nghe tiếng còi xe inh ỏi của những chiếc xe đằng sau. Tuyết Tâm ra vẻ rành đường, nó ra lệnh quẹo trái, quẹo phải cứ loạn cả lên. Sau vài lần lạc đường, cuối cùng họ cũng đến nơi. Sau khi dựng xe và khóa cẩn thận, Tâm hăng hái định đến hỏi thăm người lính gác cổng thì bị Bích Hạnh kéo lại, nàng điệu bộ ra lệnh:
Bốn nàng còn lại đồng phụ họa:
Tuyết Tâm cười khúc khích và nói:
Cả bọn lại cười rũ rượi. Hạnh yểu điệu tiến đến chỗ người lính đứng gác, các bạn xách cặp theo sau. Hạnh thỏ thẻ:
Cả bọn cười khúc khích, người lính trẻ đỏ mặt nhưng vẫn thích hỏi:
Những tiếng cười giòn của các nàng lại vang lên, cả người lính cũng cười. Người lính có tên Măng (bảng tên trên túi áo), dường như hồn bị lạc vào nụ cười xinh như mộng và hai má lún đồng tiền của B. Hạnh. Mắt không rời khuôn mặt nhỏ Hạnh, Măng bảo năm tiểu thơ qua phòng tiếp tân ngồi chờ, Măng sẽ gọi tìm Việt giùm cho. Nhỏ Hạnh vẫn thích tếu, chỉ cây điệp trước cửa phòng tiếp tân, Hạnh nói;
Người lính mặt đỏ như gấc, lắc đầu và nhấc ống nghe. Duyên, Hạnh và các bạn cố gắng nhịn cười và tiến về phía phòng tiếp tân. Dưới bóng những cây điệp rậm lá, cành cây hai bên lối đi vươn dài, đan nhau rất thân ái. Duyên đưa mắt nhìn những chiếc lá xao động theo làn gió thoảng. Các bạn đang nghe Thu kể chuyện cây si nào đó mà Duyên không mấy chú tâm, chỉ biết các bạn đang tranh luận rất hăng say. Bỗng Thu dừng kể nhìn Duyên đang mơ màng, Thu cất cao giọng ngân nga: "Em tôi ưa đứng nhìn trời xanh xanh" Tất cả đồng phụ họa: " Mang theo đôi mắt buồn vương giấc mơ. Các nàng đang cao hứng, thấy có mấy người lính đi ngang qua, không ai bảo ai tất cả đều im thin thít. Vài chàng quay lại cười duyên với các nàng, nhỏ Hạnh nhanh nhẩu đáp lại bằng nụ cười tươi như hoa hướng dương. Khi những người lính vừa khuất bóng, các nàng lại dí dỏm đọc thơ Xuân Diệu: "Làm sao cắt nghĩa được tình yêu Người lính tên Măng đến gần chỗ các tiểu thơ, mắt vẫn dán vào B. Hạnh chàng cho biết Việt đang bận thuyết trình nên không bỏ ra được, phải đợi thêm 30 phút nữa Việt mới ra tới.
Quay qua Duyên, Tâm nói tiếp:
Duyên không trả lời, mắt nàng như gợn một áng mây buồn!
Đang chăm chú nghe, Duyên vội rút tay lại và cãi:
Tâm, Hạnh và Diệp cũng hăng say cãi:
Thu vươn cái cổ hươu cao ngòng lên cãi lại:
Tuy cãi cọ ồn ào, nhưng ba nàng cũng xòe sáu bàn tay "ngọc ngà" ra nhờ Thu coi giùm. Câu hỏi được đề ra nhiều nhất: "Tao có lấy được hoàng tử trong mộng không Thu? Tao có lấy được người tao yêu không Thu?" Nhỏ Diệp hất nhẹ mái tóc dài đen nhánh ra sau bờ vai thon thon. Nó ỏn ẻn:
Nhỏ Thu làm bộ ngắm nghía, rồi phán:
Cả bọn lại được một trận cười, những tiếng cười giòn như pháo tết. Năm tiểu thơ bận rộn toan tính chuyện "tương lai" nên Việt đến bên cạnh lúc nào họ cũng không biết. Họ giật mình khi Việt đặt nhẹ tay lên vai Duyên, nói:
Duyên thẹn thùa gỡ tay Việt ra, Việt nắm tay Duyên siết chặt như ngầm trao cho Duyên những nhớ nhung, trìu mến. Đôi mắt Duyên long lanh như muốn khóc. Môi họ rạng rỡ những nụ cười, họ không nói nhưng đã hiểu được lòng nhau qua ánh mắt. Cả một trời hạnh phúc đang vây quanh họ, phủ kín tâm hồn họ. Hai kẻ đang yêu và được yêu.
Duyên đưa tay nhéo vào tay Hạnh, con bé lúc nào cũng nhanh nhẩu đoảng. Hạnh vừa dứt câu thì nhỏ Thu cũng oang oang:
Tâm vừa nói vừa nhìn đám bạn chờ sự đồng ý. Tất cả đều tán đồng, ngoại trừ Duyên, nàng đang âu lo về trễ sẽ bị mẹ phạt. Đành liều vậy! Việt rất hân hoan với ý kiến của Tâm. Việt sẽ làm bất cứ chuyện gì để được ngồi bên Duyên thêm một vài phút.
Nghe Việt hỏi, các nàng nhìn nhau thích thú, Ngọc Diệp làm bộ e lệ, ỏn ẻn nói: "Tùy Duyên đó, bọn Diệp sao cũng được." Duyên bảo Việt nàng nhường quyền quyết định cho Việt. Việt mượn điện thoại của Măng gọi vào trong cho bạn. Chỉ năm phút sau, bốn người sĩ quan trẻ đã có mặt. Việt giới thiệu các bạn rồi chàng mời tất cả xuống câu lạc bộ. Những nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ vội nở trên khuôn mặt mọi người. Mới cách đây mấy phút các nàng phá phách nghịch ngợm bao nhiêu thì bây giờ họ e thẹn, yêu kiều, yểu điệu thục nữ bấy nhiêu. Nhất là Diệp và Hạnh, hai nàng mắc cỡ ngồi im, má ửng hồng, tay chân quờ quạng như thừa thãi. Riêng Việt và Duyên, họ như không còn biết gì về ngoại cảnh. Chỉ được nhìn thấy nhau, họ không còn cảm thấy đói khát. Vì họ đang bơi trong dòng suối mát lạnh vô hình của tình yêu, họ đang lạc vào thiên đường của hạnh phúc. Thu ghé vào tai Duyên thì thầm:
Những tiếng cười trong như thủy tinh, ấm như nắng hạ, vui như lá xuân reo trong gió lại vang vọng. 2.
Vừa nói Duyên vừa cười bỏ ra sau bếp giúp bà chị rửa những trái chôm chôm mà Việt vừa mang đến. Mọi người quây quần chung quanh bàn ăn để thưởng thức những trái chôm chôm ngọt lịm từ quê nhà của Việt. Gia đình Duyên là vậy đó, lúc nào cũng đầy ắp những tiếng cười, tràn ngập những niền vui. Việt là con út trong gia đình nên các em của Duyên trở thành các em chàng rất mau chóng. Việt thương các em của Duyên như em ruột, lần nào đến chàng cũng mang quà cho mấy nhóc tì và dẫn chúng đi chơi, tất cả đã trở thành thói quen không thể thiếu. Mẹ Duyên ân cần mời Việt ở lại dùng cơm tối với gia đình. Chỉ chờ có thế, Việt lễ phép nhận lời, chàng cần phải có thì giờ để xin phép mẹ cho Duyên đi dự dạ hội do trường tổ chức cho ngày mãn khóa. Duyên ngoan ngoãn phụ bà chị làm bếp. Việt tiếp chuyện mẹ Duyên, hai người chuyện trò rất tương đắc. Thỉnh thoảng Duyên kín đáo nhìn Việt như thầm dò hỏi kết qủa.
Việt vừa vui mừng, vừa cảm động, cảm ơn mẹ Duyên và hứa sẽ không làm điều sai quấy. Việt cáo từ ra về, Duyên và mẹ tiễn Việt ra tận cửa. Duyên giống mẹ như khuôn đúc, hai mẹ con mà nhìn ngỡ như hai chị em, lúc ban đầu gặp mẹ Duyên, Việt không ngờ bà còn quá trẻ, trẻ hơn cả ông anh của Việt, bà nhìn rất hiền từ, đôn hậu. Bà không có nụ cười tươi thắm như Duyên, nụ cười của bà như thoảng một nỗi buồn diệu vợi. Dường như quá cảm xúc vì tình cảm chân thành của người góa phụ trẻ thương con, bất giác Việt đưa tay nắm chặt bàn tay gầy guộc, xanh xao của mẹ Duyên, chàng nói:
Nụ cười hiền từ trở lại trên gương mặt của mẹ Duyên, bà vội quay vào trong để che dấu giọt lệ long lanh trong khóe mắt! 3.
Duyên im lặng nhìn bạn lăng xăng tìm mầu hợp ý. Thu lấy nhiều mầu khác nhau ướm thử lên người Duyên. Ngắm nghía khúc lụa mỏng, mầu vàng nhạt, Thu phán:
Cả hai đều cười rất hồn nhiên. Sau khi rời tiệm vải, hai nàng vội vã trở về nhà Thu. Chỉ trong 2 tiếng đồng hồ, cô Mi đã cắt xong hai chiếc áo dài cho Duyên. Thu ráp thân áo. Duyên xin phép mẹ sau khi tan học được về thẳng nhà Duyên đơm khuy và luôn tà áo. Chỉ mất có 3 buổi chiều, hai chiếc áo của Duyên đã hoàn tất. Duyên mặc thử chiếc áo trắng rất vừa vặn, chiếc vàng hơi chật, ôm sát vòng eo. Nhỏ Thu khai, khi ráp than áo, nó may mỗi bên nhích vào 1 cm cho có eo.
Thu phụ họa:
4.
Vừa nói Tâm vừa lấy trong bóp ra những đồ lỉnh kỉnh của con gái. Thu ra vẻ hiểu biết, nó hạ lệnh:
Tâm thoa lên má Duyên một lớp mỏng phấn hồng, đưa cho Duyên thỏi son mầu hồng cánh sen. Duyên mở nắp thỏi son và thoa nhẹ lên môi. Mầu son tươi thắm trên môi, má ửng hồng làm khuôn mặt của Duyên thêm duyên dáng, rạng rỡ. Tâm nhìn Duyên gật gù:
Thu chở Diệp, có Tâm tháp tùng, họ cười nói đùa giỡn suốt quãng đường. Vừa đến cổng trại đã thấy Việt đang đứng đợi. Việt nhìn rất oai trong bộ quân phục SQHQ mầu xám đã được ủi thẳng nếp, chiếc képi vành đen tăng thêm vẻ phong trần cho người SQ trẻ. Duyên xuống xe, Việt mừng rỡ đón:
Quay qua Thu và Tâm, Việt tiếp:
Thu nối lời Tâm:
Việt nắm tay Duyên đi trên con đường trải sỏi trắng dẫn đến câu lạc bộ. Họ bước từng bước hân hoan, mặt họ rạng rỡ niềm vui. Chung quanh họ nam thanh nữ tú dập dìu. Trời bỗng dưng đổ một cơn mưa rào. Phản ứng tự nhiên, Việt kéo Duyên sát Việt như để che chở, đội vội lên đầu Duyên chiếc képi của chàng để tóc Duyên không ướt. Giọt mưa lại nhanh chóng nhẹ dần, rơi rắc như những hạt bụi thủy tinh. Họ nép sát vào nhau bước từng bước chậm dưới trời mưa bay bay. Việt nói khẽ trên vai Duyên:
Duyên vẫn im lặng nép sát bên Việt, Việt tiếp:
Cả hai nhìn nhau cười vì sự so sánh ngộ nghĩnh củ Việt.
Duyên vẫn im lặng. Việt đưa Duyên vào căn phòng rộng và dài, có nhiều chiếc giường hai tầng kê rất ngay ngắn, trên những chiếc giường chăn gối được xếp gọn ghẽ. Việt dừng lại trước một chiếc tủ sắt lục lọi cố tìm chiếc khăn sạch. Việt trao cho Duyên chiếc khăn tắng nhàu nát, đã ngả màu vàng cũ:
Hơi thở của Việt gần gũi. Duyên lúng túng bước lùi tránh chiếc khăn của Việt, nàng run rẩy, khuôn mặt ửng hồng.
Việt nhìn Duyên với ánh mắt tha thiết, gật nhẹ:
Khi ra đến câu lạc bộ, mọi người đã đông đủ. Những người bạn của Việt đã dành chỗ cho hai người và ra dấu gọi Việt. Việt và Duyên đến ngồi chung với các bạn. Hình như ai cũng có bạn gái bên cạnh. Các người bạn của Việt vui nhộn không kém gì những người bạn của Duyên. Anh Tuấn người Bắc đấm nhẹ vai Việt đùa:
Mọi người cười thật to vì câu nói pha trò của Tuấn, rồi Tuấn biến mất vào trong đám đông. Một lát sau chàng trở lại tao cho Duyên ly trà còn bốc khói.
Duyên lúng túng đón ly nước trà, miệng lí nhí lời cảm ơn. Một người bạn khác bảo Duyên và Việt ngồi xích lại gần nhau cho họ chụp hình. Việt siết tay Duyên dưới gầm bàn. Duyên chẳng nhớ chương trình gồm có những gì. Duyên chỉ nhớ mơ hồ chương trình bắt đầu bằng một màn chào quốc kỳ, sau đó có rất nhiều các chị trong ban tâm lý chiến ca nhạc hùng, nhiều bản nhạc tiền chiến được các quân nhân đơn ca. Duyên nhìn đồng hồ thầy đã hơn 8:00 giờ, Duyên nhắc nhở Việt, Việt đưa Duyên đến từ giã bạn bè. Trao cho Việt chìa khóa xe Honda, Tuấn lại đùa:
Vành trăng non tỏa ánh sáng mờ ảo xuống con đường trải sỏi trắng. Duyên và Việt im lặng đi bên nhau, họ không nói nhưng cơ hồ như đã nói tất cả, dường như họ nghe cả được nhịp tim và hơi thở của nhau. Làn gió thoảng làm chao động những chiếc lá, làm tóc Duyên bay bay, hơi lạnh khiến Duyên co ro, Việt ôm nhẹ bờ vai Duyên, họ nép sát vào nhau như tìm hơi ấm. Việt thì thầm:
Duyên vẫn im lặng. Việt thì thầm trên vai Duyên:
Ngước nhìn Việt, Duyên đáp:
Gió vẫn nhẹ nhàng lay động những chiếc lá mong manh! Hằng Nga như e thẹn núp sau làn mây mỏng! Dường như đã hơn 9:00 giờ đêm. |