Không, không phải là thơ, là tiếng thét đó em. Tiếng thét bị cắt ngang, bị lũng nát, bị vỡ chát chúa, bị ức nghẹn. Cắt ngang như sinh mệnh bị bức tử. Lũng nát như thân xác bị đạn đồng cắm phập
Em đã hỏi tôi tại sao không thể quên được ngày 30 tháng 4. Thực ra thì có quá nhiều điều để nói, nhiều đến nỗi tôi không còn biết làm thế nào để nói với em, một người sinh ra và lớn lên ở Hà Nội sau 1975. Thật tội cho tôi, chỉ còn biết nuốt xuống, cố nuốt xuống, nỗi buồn nghẹn họng đắng môi. Và thật tội cho em, vì phải sống trong sự dối trá bưng bít quá lâu. Dầu gì thì cũng phải nói với em vài lời, thôi thì để tôi nói em rằng, thật không may, tôi đã lỡ là một chứng nhân của lịch sử, đã lỡ nhìn thấy: Những nòng súng nâng lên Lạnh và hung bạo Lệnh từ tên trưởng đội hành quyết “Chuẩn bị” Người tử tù chẳng cần khăn che mặt Ngẩng nhìn trời với mắt buồn xa xôi Một mảnh trời trong hanh nắng sớm Một dòng máu ứa trên khoé môi Người tử tù Chợt bùng lên quyết liệt “Chủ nghĩa khát máu” Cắt lời bằng nòng thép “Bắn” Nẩy theo từng vết đạn đồng phá lỗ Rồi Người tử tù gục xuống Môi mấp máy “Bạo quyền” Có tiếng khóc từ đám đông chứng kiến Có tiếng quát từ những kẻ cầm quyền Có những hàm răng khua vì lạnh Có những lời nguyền từ đáy tim Đôi mắt người tử tù vẫn mở Trợn trừng. Không, không phải là thơ, là tiếng thét đó em. Tiếng thét bị cắt ngang, bị lũng nát, bị vỡ chát chúa, bị ức nghẹn. Cắt ngang như sinh mệnh bị bức tử. Lũng nát như thân xác bị đạn đồng cắm phập. Chát chúa như những mảnh kiếng vỡ, nhọn lểu đâm phụt máu tâm thức. Ức nghẹn như đôi mắt trợn trừng lúc chết. Em có thấy được những gì tôi thấy? Có cảm nhận được sự sợ hãi đến lạnh cóng của người dân “được giải phóng”? Tôi cũng đã lỡ nhìn thấy đôi mắt của một người con gái lạ trong đêm chờ vượt biển: Và này em Hãy ngẩng mặt lên Cho ta nhìn hố tối nơi em Nơi có giọt nước mắt vừa thành Ôi giọt nước mắt Của cuộc đời nối tiếp cuộc đời chưa kịp phôi phai Của vòng quay nối tiếp vòng quay chưa mờ vết cũ. Và này em Hãy ngẩng mặt lên Cho ta nhìn hố tối nơi em Nơi có giọt nước mắt vừa thành Ôi vũng lặng hư linh từ tiền kiếp rong rêu phong thẩm Của miền đã trở thành địa phận sùng thánh ăn năn. Và này em Hãy ngẩng mặt lên Cho ta nhìn hố tối nơi em Nơi có giọt nước mắt vừa thành Ôi lời thầm của đại dương im ẩn cuồng nộ Thứ cuồng nộ hụt hẫng Từ đáy sâu không cùng không tận. Và này em Hãy ngẩng mặt lên Cho ta nhìn hố tối nơi em Nơi có giọt nước mắt vừa thành Ôi giọt nước mắt tội nghiệp Như con én đen nằm chết trên mái hiên trong ngày mưa Giọt nước mắt đóng đinh lên hồn hài Đau nhói một kiếp mệnh mệt nhoài xiêu đỗ. Và này em Hãy ngẩng mặt lên Cho ta nhìn hố tối nơi em Nơi có giọt nước mắt vừa thành Ôi giọt nước mắt Của người tình cho một người tình phút cuối. Và này em Xin khép đôi mi lại Để nước mắt em rụng xuống thành thông điệp: Vì sao ta xa nhau. Rồi tôi cũng đã lỡ làm một chọn lựa dứt khoát: Lạy mẹ Con đi Sóng đã dậy trường ca. Đừng em! Trùng dương không nặng lệ Quá khứ đổi màu Nhưng mắt em xanh tinh tường hơn tiếng nấc Thắp cho em lửa hồng trong trái tim anh Lửa hồng trong trái tim của những tên thủy thủ dong buồm Giữa cơn bão nổi Huyền ký một ngày về. Lạy mẹ Những dòng sông đã tải máu hồng ra đến biển Nên những đứa con phải đi Cưu mang trên lưng lời thiện thệ Sóng dậy trường ca đón tiếp Ngày đi tới Muôn trùng diệu viễn Xin giữ Một lá trầu xanh thánh tích cội nguồn Một nhánh sông trưa, con nước ròng, võng đưa kẽo kẹt Một điệu nam ai buồn rã rượi Và dáng mẹ gầy, rồi chắc sẽ gầy hơn. Đừng em! Không có hận thù trong trái tim anh Chỉ có nỗi xót xa nhục hình của đất Chỉ có niềm khao khát đồng vọng ca dao Sắt máu là trò chơi của quỷ. Đừng mẹ! Không có quê hương đã mất Cũng không có người vong quốc Những đứa con đi Bằng tuổi lớn Bằng ngạo mạn, ngang nhiên Bằng kiếm tìm hứa hẹn Những tước đoạt tạm thời Chỉ đủ để phủ hồng Nam Bắc Chỉ đủ cho đất rợn mình ngậm kín thịt xương cha anh, bè bạn Chỉ đủ để tôn xưng thiên đàng của quỷ khua động gông cùm Còn gì hơn nữa nếu không là nước mắt? Đừng mẹ! Trùng dương đã tấu khúc Những đứa con đi Những đứa con sẽ về Rồi sóng sẽ lại trổi trường ca nghênh đón Dầu bỏ mình trong đại dương Hay đến bên kia bến bờ Những đứa con đi chắc chắn sẽ quay về Mang theo quang huy của mặt trời Dân Chủ Tự Do. Đừng mẹ! Đêm sẽ phải hết Sự tước đoạt nào cũng tạm thời Và cuối cùng Phải chấm dứt Bén như một đường gươm. Đừng em! Nguyền rủa chỉ che đậy sự cuối đầu nhận chịu Chỉ làm nên những hố cách hoài nghi Không có sự sợ sệt Trong trái tim của những thủy thủ dong buồm ra khơi giữa cơn bão lớn Không có dấu hoài nghi Trong hành trang đi tới. Đừng em! Nước mắt chỉ làm hỗn thêm điệu cuồng Của những chương kinh máu Dấu móng tay nhiệt tình ân ái Hãy để khô sẹo trên lưng Hãy mở mắt Để rùng mình nhưng không khiếp sợ Hãy lắng nghe Để nhận ra những khao khát nơi anh Những khao khát nơi trái tim của những người thủy thủ dong buồm Giữa cơn bão nổi Hãy dang rộng cánh tay Nối liền sức sống Bên này và bên kia bờ trùng dương đưa đón. Đừng em! Anh sẽ trả lời Bằng trường ca sóng nổi Trùng dương đưa rồi trùng dương sẽ đón Thắp cho em lửa hồng trong trái tim anh Lửa hồng trong trái tim của những tên thủy thủ dong buồm giữa cơn bão nổi Huyền ký một ngày về Mang theo quang huy của mặt trời Dân Chủ Tự Do. Trong suốt những ngày tháng sống nơi xứ người, tôi cũng đã lỡ nhìn thấy và nhận ra thế nào là cái hạnh phúc được sống như một con người đúng nghĩa: Này em Ơi người em tóc nâu Mắt em xanh vũng đời phẳng lặng Cho ta nhìn thấy ta Hiển hiện một mệnh đời Thứ mệnh đời mưng mủ Có nụ cười ta cuồng giận Có tra tấn gông cùm Có thịt xương tan nát Có máu Có lửa Có giọt lệ chắt chiu của người tình xa Có tháng năm phiêu bạt chợ người bán mua cơm áo Có nhục hèn Có đê tiện Có tráo trở Có điêu ngoa Còn nhiều nữa Ta muốn nói với em Nhưng làm sao em hiểu được Bởi vì em Là người em tóc nâu. Và này em Người em tóc nâu Môi em mọng Má em hồng Ngực em căng đầy nhựa sống Cho ta mắt đói thèm thuồng da thịt Ôi thịt da ngọt ngào Cho ta nhìn thấy ta Hiển hiện một mệnh đời Thứ mệnh đời mưng mủ Có dáng vóc gầy gò của đứa em thơ tội nghiệp Có mái tóc bạc màu của người cha khổ lụy Có vành khăn tang của cô gái sớm mất chồng Có chiếc nón lá của ai tả tơi lăn theo gió cuốn Có con chim đen chết rũ trong chiều mưa Còn nhiều nữa ta muốn nói với em Nhưng làm sao em hiểu được Bởi vì em Là người em tóc nâu. Và này em Người em tóc nâu Ta xin ghì em thật sát Ta xin hôn em thật đầy Ta xin uống từng hơi thở em thật say Để ta quên đi mòn mõi Của một mệnh đời nặng gánh cưu mang Để ta quên đi mòn mõi Của một thằng điên chưa quên nhân tính Ơi em. Còn nhiều nữa những snapshots mà tôi lỡ là nhân chứng. Những sự thật không tô son trét phấn, không gian ngoa, không dối trá. Với vài snapshots tôi chia sẽ với em ở đây có lẽ cũng đã đủ để tôi có thể khẳng định với em rằng tuy là những bất hạnh của đất nước đã ám ảnh tôi suốt cả một đời nhưng chúng chưa bao giờ tạo nên sự thù hận trong tôi, cũng chưa phải là lý do vì sao tôi không thể quên đi cái mốc biến cố 30 tháng 4. “Huyền ký” về “một ngày về mang theo quang huy của mặt trời Dân Chủ Tự Do” mới đích thực là lý do. Tôi hy vọng là em nhận ra ý nghĩa của nó. Và quan trọng hơn là em nhận ra “đêm sẽ phải hết, sự tước đoạt nào cũng tạm thời, và cuối cùng, phải chấm dứt, bén như một đường gươm.” Đã 36 lần 30 tháng 4 trôi qua, nhưng đây là lần đầu tiên tôi lên tiếng giải thích vì sau tôi không thể quên. Lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng. Đêm đã sắp hết rồi đó em! |