Home Văn Học THƠ HN Nguyễn Tấn Ích Thơ HẠO NHIÊN NGUYỄN TẤN ÍCH (3)

Thơ HẠO NHIÊN NGUYỄN TẤN ÍCH (3) PDF Print E-mail
Tác Giả: Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích   
Thứ Hai, 11 Tháng 10 Năm 2010 13:54

Hãy thả hồn mình theo dòng thơ ngọt ngào đưa ta về với Mẹ Việt Nam bằng lời ca dao ru ngọt, nghìn đời ngấm vào trái tim khát khao tình đất Mẹ.

 (CSVN đang  tiến hành dự án xây tượng
“Mẹ VN Anh Hùng” với tổn phí 410 tỷ đồng)

VINH DANH MẸ


Các  con vinh danh Mẹ
“Mẹ Việt Nam Anh Hùng”
Bằng tấm lòng hiếu đễ
Từ trái tim con người
Hay chỉ vì chiếc ghế
Mượn Mẹ làm đòn kê.

Tượng đá : hình ảnh Mẹ
Thành một vật vô tri
Tượng chỉ đứng làm vì
Cho tâm hồn đỡ xốn
Cho lòng người bớt căm

Xác lũ con mẹ nằm
Thành núi xương sông máu
Xây ngai vàng cung báu
Chễm chệ nơi Ba Đình
Cho đời đời quang vinh
Đảng truyền ngôi con cháu.

Biến Mẹ thành biểu tượng
Một tượng đá vô hồn
Khi lòng Mẹ bồn chồn
Trước đàn con lưu lạc
Từ Bảy Lăm tan tác
Khắp góc bể chân trời
Hỏi vì đâu nên nỗi
Phải xa lià cố hương
Xưa chúng từng bảo vệ
Cho yên vui phố phường

Tiếng nói nào lương tri
Tâm hồn nào thanh khiết
Bức tượng xưa “Thương Tiếc”
Nơi nghĩa trang Biên Hòa
Nước mắt Mẹ còn nhòa
Từ khi con phá đổ
Lòng Mẹ nào không khổ
Trái tim nào không đau
Anh em cùng cuống nhau
Chảy chung một dòng máu
Máu Việt Nam anh hùng !

Tượng mẹ  có ngàn xưa
Hình cong như chữ  “S”
Chạy dài suốt biển Đông
Uy dũng bốn ngàn năm !

Đừng để máu Mẹ chảy
Mất một phần thịt da
Hoàng Sa và Trường Sa
Giặc Tàu đang chia cắt
Chẳng lẽ con cúi mặt
Làm Thái Thú ngoại bang?

Nghe  tiếng vọng trong hồn
Hỡi đàn con của Mẹ
Vươn lên đời sức trẻ
Như trang sử vàng son
Từng chống giặc Bắc xâm
Đã ngàn năm nung nấu 
Chí cang trường chiến đấu
Giữ vững lấy cơ đồ

Vinh danh bằng trang sử
Hình ảnh Mẹ oai hùng
Hãy cùng nhau gìn giữ
Khí tiết của Cha Ông
Đặt tượng Mẹ trong lòng !

 

 

 

NHỮNG ĐỨA TRẺ

(Viết cho Linh hồn Tố Hữu, tác giả bài thơ Hai Đứa Bé)

 

Những đứa trẻ sinh ra cùng lứa tuổi
Cùng một dòng máu nóng giống Lạc Long
Cùng con tim yêu sông núi ruộng đồng
Và khát vọng tương lai đời tươi sáng

 

Đứa lớn lên mang gien truyền của Đảng
Bao đặc quyền, đặc lợi được xây quanh
Những nâng niu với dạy dỗ ân cần
Ân sũng chỉ trong dòng quan cách mạng !

 

Đứa còm cõi con dân thường ngòai Đảng
Thay trâu cày trong Hợp tác xã thôn
Lý lịch khắc khe giới hạn học hành
Con cháu ba đời từ thời phong kiến
Đảng đặt chúng vào thành phần nguy hiểm
Cả bọn nguỵ quyền, phản quốc vượt  biên
Đắp đập làm đường, kinh tế mới ưu tiên
Xét duyệt vào trường điều tra tỉ mỷ
Đứa học giỏi, chuyên cần , giàu ý chí
Điểm dầu cao vẫn chưa đủ chỉ tiêu
Hộ khẩu chôn vùi  từng lớp thiếu niên
Và vùi dập bao nhân tài sáng lạn !

 

Đứa du học từ con cưng của Đảng
Cướp tiền dân sống sa đọa xứ người
Kiêu hãnh mang dòng bộ não đười ươi
Và hãnh tiến sợi chỉ hồng xuyên suốt
Đứa vô lại thành ông hoàng trong nước
Núp ô dù chạy mánh phát giàu to
Thế lực cha anh triệu phú tiền đô
Giai cấp đặc thù bầy tư bản đỏ
Đứa nâng lên hàng vai trò lãnh đạo
Nắm gìữ độc quyền kế tục cha ông
Đâu cần phải chuyên, Đảng chú trọng hồng
Và cứ thế con đi vào Đảng tịch

 

Tố Hữu ơi, thơ ông đầy lố bịch
Chuyện nhân gian nay đã ngược dòng đời:
“…Đứa bé nào nghe lính thổi kèn Tây
Và ngây ngất trong phòng xanh mát rượi ?!
Ô lạ chữa : đứa xinh tròn mủm mỉm
Cười trong chăn và nũng nịu nhìn me
Đứa ngoài sân trong cát bẩn bò lê
Ghèn nhầy nhụa, ruồi bu trên môi tím
Đứa chồm chập vồ ôm ly sữa trắng
Rồi cau mày: nhạt lắm em không ăn
Đứa ôm đầu trước cổng đứng tréo chân
Chờ mẹ nó mua về cho cũ sắn…” (*)

 

Dân tộc điêu linh vì thơ hạ đẳng
Có bao giờ ray rứt bỡi lương tâm
Có bao giờ hối hận tận đáy lòng
Chỉ vì Đảng mà thơ ông đầy vết bẩn
Ông có biết toàn dân đang oán hận
Đảng của ông, Đảng Cộng sản tham tàn
Cướp đất, buôn người , đỉ điếm tràn lan
Bán cả đất thiêng, núi rừng, biển đảo
Đảng của ông rướt voi về dày mả tổ
Hàng vạn quân Tàu chiếm lĩnh Tây Nguyên
Khai  phá đầu nguồn chuẩn bị chiến chinh
Một  sớm , một chiều dân mình Hán hóa
Thơ của ông,  những vần thơ tai họa
Dối  gạt ngườì, đạp trên nỗi khổ đau
Thái thú ngày nay xác Việt hồn Tàu
Đầy đọa nhân dân muôn vàn sầu thảm

 

Này Tố Hữu ơi,
Hãy hiện về, thử một lần can đảm
Sửa lời thơ cho hợp với nhân luân
Để mai sau thơ còn chỗ dung thân
Và nhẹ bớt tội trần gian bội phản
Rằng:
“Đứa vui sướng chính là con nhà Đảng
Còn đứa nghèo là con của Mẹ Việt Nam”*

(*) 2 câu nguyên gốc trích trong tập Thơ Tố Hữu:
” Đứa vui sướng là đứa con nhà chủ
 Và  đứa buồn, con mụ ở làm thuê “

 

 

BÓNG RÂM CỔ THỤ

Kính tặng Tiến Sĩ Trần An Bài
 

Mây trôi trời bao la
Ngọn gió thổi hiền hoà
Tỏa cành che bóng mát
Cội tùng mái chung nhà
 

Người sống lâu vàng tuổi
Cây trăm tuổi tươi xanh
Dù cuộc đời bão nổi
Chẳng khuất phục cúi mình.
 

Người Hạnh Phúc đủ nhiều
Vợ con cho tình yêu
Là dược thần cuộc sống
Thêm sức mạnh vươn lên
 

Đứng trụ giữa thế gian
Cổ thụ kết mây ngàn
Tụ đàn chim ríu rít
Thọ Lộc đến an nhàn.
 
 

TUỔI TRỜI THỌ ƠN

Tặng Hiền Nội Anh Đào
 

Ngọt ngào hai tiếng mình ơi
Gọi nhau từ thuở tuổi trời ban cho
Một thời mình mãi âu lo
Chồng nơi chiến trận, đói no trong tù
Bây giờ tuổi đã vào Thu
Vắng nhau nửa buổi rối mù ruột gan
Bình minh mãi đến nắng tàn
Quẩn quanh lối nhỏ ấm bàn tay nhau
Tuổi già nghĩa nặng tình sâu
Niềm vui cùng hưởng, nỗi đau chung cùng
Đêm nằm gối ấm chăn nồng
Tình xưa gợi nhớ lục chồng thư xanh
Thuở mình mười tám yến oanh
Bên giàn hoa lý anh căng mắt nhìn
Tóc thề áo trắng nữ sinh
Theo mình từ đó kết Tình Duyên Ngâu
Tóc  sương nay phủ mái đầu
Trải bao kỷ niệm đượm màu thời gian
Tình ta nâng bậc Tuổi Vàng
Bóng râm cổ thụ vui đàn cháu ngoan
Quê hương xa khuất dặm ngàn
Nỗi đau còn đó khắc trang sử buồn
Đất người tưới giọt lệ tuôn
Cho cây xanh tỏa mát vườn con thơ
Nửa đời tròn vẹn ước mơ
Cội nguồn Hạnh Phúc - bến bờ  Tự Do
Ơn Trời tuổi thọ ban cho
Đêm đêm bên gối nhỏ to, Mình à !
 

Xuân Tân Mão 2011

 

 

HỊCH TRUYỀN TỪ NGỌN ĐUỐC THIÊNG

 

Cơn bão từ Tunisia
Thổi bùng ngọn đuốc thiêng
Từ thân thể của một thanh niên
Mohamed Bouazizi
Bị cướp đoạt quyền sống
Chà đạp lên cả nhân phẩm
Không còn là con người
Uất nghẹn tuôn trào ngàn giọt máu tươi
Lửa bốc cháy từ lòng căm phẫn
Cuốn hút dân chúng xuống đường
Đời sống tối tăm đầy dẫy cảnh thê lương
Chợt sáng trưng cả bầu trời công lý
Một nắm tay đưa lên
Ngàn nắm tay đưa theo
Và triệu con tim chí khí
Bầu nhiệt huyết dâng trào
Kéo sập cường quyền bằng ngọn sóng triều cao !

 

Cứ thế,
Làn sóng Tự do tràn về Trung Đông
Như lửa cháy rừng sáng soi Ai Cập
Những đôi mắt thâm u ngàn lẽ một đêm thần thoại
Đồng loạt bừng lên ánh sáng thần kỳ
Tiếp lửa triệu lòng mở một đường đi
(Lửa khát Tự Do dẫn đường từ ánh mắt)
Giải phóng Dân tộc dưới bóng đè kim tự tháp
Ám ảnh trị vì những xác ướp thiên niên
Tiếng hô vang , vang khắp mọi miền
Làm nổ tung bóng đêm độc tài áp bức.
Hosni Mubarak phải ra đi
Để lại quê hương, đất nước những gì ?
Hàng chục tỷ đô la mang ra ngoại quốc
Hơn ba mươi năm cầm quyền ăn cướp
Ai Cập vẫn đói nghèo !

 

Đến lượt
Tên khủng bố Gadhafi
Những ngày cuối cùng của xứ Li-Bi
Đánh vật với tử thần trước giờ hấp hối
Tên bạo chúa phải đền tội,
Trước sức mạnh của lòng dân
Nấu nung tình yêu tổ quốc
Tiến về phía trước
Trẻ già trai gái đầu quân
Nửa nước đã về tay dân làm cách mạng
Bạo quyền vỡ từng mảng
Quân đội quay về với nhân dân
Cùng bảo vệ từng tấc đất
Đã thấm máu gần chục  ngàn sinh mạng
Tử thủ với kẻ thù đôi bàn tay không
Máu sẽ nhập với hồn thành lửa
Lửa tiếp tục bay về Á Đông

 

Hừng hực triệu tấm lòng
Của những người Việt Nam yêu nước
Trí thức, thanh niên, học sinh tiếp bước
Theo gương Hưng Đạo, Quang Trung
Bao Tiền Nhân lớp lớp hào hùng
Nào chịu cúi đầu trước loài ác nhân cường bạo
Hãy  đón ngọn lửa thiêng
Thổi bùng lên đốt cháy Cộng quyền
Hơn sáu mươi năm độc tài áp bức.
Tám mươi triệu người dân cơ cực
Còng lưng dưới ánh nắng mặt trời
Dưới chân bầy trác táng ăn chơi
Từ Thái thú Ba Đình xuống tầng tầng cán bộ
Bán cả đất liền, biển rừng cho giặc Tàu đô hộ
Chúng ta còn lại được gì ?
Tài sản, Tự Do, Nhân Phẩm, Công Bằng

Mất sạch !

Chỉ còn đôi bàn tay trắng
Với khối óc con tim đã bao năm thầm lặng
Trước muôn vàn sự bất công

 

Hỡi toàn dân
Có nghe chăng tiếng gọi non sông
Cùng tiếng nấc nghẹn ngào, ai oán
Của hàng triệu sinh linh ?

 

Hãy vùng lên bằng những cuộc biểu tình
Nắm tay nhau xuống đường như triều dâng ngọn sóng !
Triệu triệu con tim sục sôi máu nóng
Tiến công vào hang ổ Ba Đình
Đòi lại quyền Dân Chủ, Dân Sinh
Tự Do, Nhân Quyền và Công Lý
Xóa sạch hệ thống độc quyền Đảng trị:
Dối gian, bưng bít, khủng bố, bạo hành
Trấn lột, chuyên quyền, xão quyệt, bất minh.

 

Hỡi các lực lượng vũ trang
Những người con yêu tổ quốc
Hiếu với dân, Trung với nước
Giữ vững biên thùy chống giặc ngoại  xâm
Bảo vệ đồng bào chống bọn manh tâm
Bán đứt giang san cho giặc thù Đại Hán
Quay về với nhân dân
Dành lại quyền nhân bản
Cho đời đời con cháu mai sau.
Hãy đứng về phía toàn dân tranh đấu
Chống lại Đảng quyền cướp công xương máu
Của hàng triệu người hy sinh
Lớp lớp cha anh đã cầm súng quên mình
Cho Việt Nam vươn lên ngang tầm thế giới

 

Đại khối  dân tộc hết lòng mong đợi
Ngày đồng khởi của Quân Dân ! 

San Jose, 24, March, 2011
 


MÌNH ƠI, MỘT KHOẢNG TRỜI THƯƠNG NHỚ

 Tặng Anh Đào

Ngày cưới, xe hoa, lũ ngập đường
Thay dòng pháo đỏ, nước mưa tuôn
Ta vui với áo dài khăn đóng
Mình ngẩn ngơ, trông thoáng gợn buồn !

Khoác áo cô dâu vải lụa hồng
Mình che dù gấm, chẳng ôm bông
Khăn voan, vương miện đâu cần thiết
Đôi trái tim ta đủ ấm nồng !

Từ đó em ơi, khắc tạc lòng
Nghĩa tình gánh nặng, nợ non sông
Mười năm chinh chiến, mười năm đợi
Ta chốn biên cương, máu giặc hồng !

Hạnh phúc ru êm nửa đoạn đời
Vui buồn thiếu đủ có nhau thôi
Bỗng, ta như chiếc cầu nghiêng đổ
Mình ghé vai vào trụ giữa khơi !

Mình ghé vai vào trụ giữa khơi
Dầu cho sóng dậy phủ dòng đời
Vững chân bao tháng ngày dâu bể
Mình tựa hải đăng rực góc trời !

Nhẫn cưới năm nào đành bán thôi
Khoản tiền đủ vốn gánh chè xôi
Tiếng em lanh lảnh trên đường nắng
Nước mắt tuôn dòng ướt mặn môi !

Lớp học trò xưa trìu mến cô
Thích chè, ngần ngại gọi Người vô
Sợ cô giáo sẽ thêm buồn tủi
Đành để rao mời miệng lưỡi khô !

Những chuỗi ngày dài thăm viếng ta
Tù lao heo hút tận rừng già
Mình gom nửa mảnh đời còn lại
Ấp ủ tình nồng, ôi thiết tha !

Ta gởi về mình dòng lệ thơ
Ghép trong tim vỡ nỗi mong chờ
Mười năm, quà tặng em Ngày Cưới
Thao thức nghìn đêm, mắt lệ mờ !

 Trại tù Kỳ Sơn 1978   

BÃO TÌNH

Cơn nắng hạn chờ mưa rào tưới mát
Chợt người về mang trận bão cuồng điên
Cơn lốc xoáy lột tình em trần trụi
Sóng đẩy thuyền trôi nổi xác hồn nghiêng

Triều từng đợt vỗ về chân đảo vắng
Buồm căng dây đôi cánh rịt bờ môi
Em cuốn hút bọt tung trào hốc đá
Người bỏ neo sào gác mũi lưng đồi

Cơn bão dịu triều tan từng mảnh vụn
Sóng lâng lâng chân xoãi mỏi tay chèo
Nguồn nước tưới thỏa thuê mùa nắng hạn
Em ươm mầm cho hạt giống vừa gieo !


 

BÓNG EM DƯỚI ÁNH PHẬT ĐÀI 
 

Tặng Thảo H.

Em lễ Phật giữa mùa chay cứu rỗi
Khói linh trầm lừng lững mái đầu xanh
Tình đan quyện ngân tiếng vàng tịnh độ
Sóng mê truyền dội sáng cõi thanh âm

Mật ngọt xưa ướp lời kinh sám hối
Thuở kiêu sa quỳ gối mộ bia hờn
Từng nhịp mõ đong đưa vòng tục lụy
Vọng hương thề đau nghĩa nặng tình đơn

Vòm chánh điện tỏa hào quang Bát Nhã
Nụ từ bi vầng nguyệt sáng khuôn đầy
Long ngấn lệ mắt u tình cô lẻ
Mộ cỏ sầu vàng võ mối tình si

Phận số trải hồng mùa chăn gối mộng
Dấu xanh xao huyền ẩn vết chân quỳ
Cơn khát dục chảy tan vầng nguyệt lạnh
Nụ hôn còn ẩn dấu cuộc từ ly

Em lễ Phật cầu vong linh siêu thoát
Chốn dương trần lưu chút nghĩa phu thê
Hồn vất vưởng cõi hồng hoang u tịch
Thuyền đưa linh - bờ giác nhổ  neo về !


CÁCH CHIA

Nhớ em nghe lạnh môi chờ
Từng đêm phố vắng từng giờ lang thang
Nhớ em tay thuốc quyện vàng
Rượu pha hồn đắng nhạc mang tình sầu
Trời nghiêng rây hạt mưa ngâu
Em hiên xoã tóc hong sầu tương tư
Gió lùa từng vạt nắng Thu
Vờn trong mắt biếc âm u ngày buồn
Sóng vàng cuộn lá Thu tuôn
Nghe hư hao một mùa thương nhớ đầy
Nụ cười chết mộng thơ ngây
Trên môi hôn, tháng năm dài phôi pha
Ngày đi rực rỡ mùa hoa
Mà nay hương sắc nhạt nhòa hoàng hôn
Cú kêu khắc khoải chiêu hồn
Ðêm nghe tiếng vọng ngậm hờn quê xa !


 CHIỀU ĐÀ LẠT
 

Mây chiều sương núi đìu hiu
Cao nguyên tìm đến - cô liêu nhớ người
Ðồi thông vương cánh mây vờn
Nắng nghiêng nỗi nhớ, thác hờn suối reo
Vời xa uốn khúc lưng đèo
Ðường lên bản Thượng cheo leo khói buồn
Thu sầu lá rụng về truông
Theo con nước lớn xuôi nguồn - sóng xao
Hương đêm lả bóng cành đào
Sao khoe dáng ngọc hư hao tình sầu
Em đi trời đổ mưa ngâu
Ta nghe cơn lạnh ngấm sâu đường về
Nỗi buồn mờ mịt sơn khê
Mưa đêm từng giọt não nề tâm tư !


CHUYỆN MỘT BÀI THƠ TÌNH
 

Tặng Thụy T.             

Mắt nàng gom cả trời thu biếc
Liễu rũ đôi bờ xanh ướt mi
Tóc xõa gió vờn vương ánh nguyệt
Yêu người mơ bóng họa Tây Thi
 
Như cánh lá vàng rơi lửng lơ
Sân trường chàng đợi dáng ngu ngơ
Thơ tình nắn nót đầy trang giấy
Trao vội cho em vở học trò …
 
Thao thức vườn trăng ngập tiếng ve    
Nôn  nao chờ đợi cánh thư về                            
Nào hay em đã rời bên ấy     
Lặng lẽ theo chồng. Ta mất em !
 
Ðất mẹ bây giờ xa xôi lắm
Từ khi sóng vỡ xóa đôi bờ
Thuyền đi nào dễ quay về bến
Nàng cũng theo dòng bỏ xóm Tơ
 
Quê người em gọi, tựa cơn mơ    
Tiếng vọng bên trời em đọc thơ                
Chợt thấy hồn mình xao xuyến lạ
Thì ra thơ thuộc tự bao giờ !
 
Bài thơ tình ngỏ gởi năm xưa
Nửa cuộc đời em trải nắng mưa
Thơ giấu trong tim sao chẳng nói                      
Xót thương nhau mãi nói sao vừa !
 
Nàng xứ rừng phong hừng áo Thu
Trăng chia nửa mảnh phủ sương mù
Áo em vàng lụa rưng màu nắng
Khắc khoải đợi chờ  mờ sắc thu
 
Chàng ở phương này mùa sóng bạc
Nhớ người đôi mắt biển xanh lơ
Gió bay tóc ngả màu sương tuyết
Ðồng vọng xa về lộng tiếng thơ !


ĐƯỜNG VÀO CÕI MỘNG

Đường đời rong mỏi cánh chim
Chao nghiêng bến đậu sa miền ái ân
Mùa tình đơm nụ tầm xuân
Vườn xanh rợp bóng thiên thanh địa đàng          
Sum suê lá ngọc cành vàng
Ta say cõi mộng miên man nụ hồng
Em căng trái ngọt tuổi nồng
Tình lên men đậm mát sông quê nhà
Hương đêm ngây ngất phù sa
Lúa non ngậm sữa thơ ta làm đòng
Đồng vàng chín tới nặng bông
Nôn nao mùa gặt ngỏ hồn tìm nhau
Hạt no tròn, hạt tươi màu
Em thơm hương nếp trắng phau tuổi trời
Thuyền ru bóng ngả, chèo lơi
Gối trăng say giấc, đêm vơi quên về

 

GIẬN HỜN

Thì thôi, xin cứ giận hờn                       
Theo em từng dặm cô đơn từng giờ
Nguồn tràn suối mộng tình thơ
Đồi trăng bãi vắng hững hờ trách ai
Nhớ thương héo hắt ngày dài
Mắt môi nồng thắm nhạt phai mất rồi
Tiếc đau cảnh cũ đành thôi
Đời chung vỡ vụn lẻ đôi chưa vừa
Úa gầy mắt lệ sa mưa
Còn đâu mật ngọt hương đưa đêm nào
Vì ai, nay hiểu vì sao
Em còn ngăn cả lối vào thanh minh !


NỤ HỒNG

Tình nào nhóm lửa trong tôi
Tình em như ánh chớp sầu trong đêm
Hương yêu đốt cháy môi mềm
Cho thuyền hạ thủy xuôi êm  mạn tàu       
Ong nào chích trái tình đau
Chim nào xoãi cánh em trao nụ hồng      

Giờ em mượn chén rượu nồng
Mời ta uống cạn qua sông đò chiều
Tạ từ đèn lả ngọn khuya
Hồn chen sỏi đá chân xiêu đường mòn
Em về theo dấu chân hoang
Lối xưa tìm lại đoan trang nụ hồng !
        

 NỮA ĐỜI LƯU VONG
 

Dòng trăng loang loáng chân đồi
Xô thuyền ra biển nhận đời rủi ro
Quê người một mảnh chăn co
Nửa thân cô quạnh nửa lo bên trời
Ðợi chờ bến nước đầy vơi
Ba mươi lăm năm, nghẹn lời lưu vong
Mộng xưa gãy gánh phong trần
Kiếm cung một thuở, văn nhân nửa vời
Còn đâu tri kỷ người ơi
Chìm sâu ký ức nửa đời lưu vong !


THĂM NỘI

Tết con về thăm Nội
Chiếc cầu tre gập ghềnh
Đường mưa lầy đất đỏ
Xóm nhà xưa buồn tênh

Lom khom đầu ngõ vắng
Chiếc gậy già trên tay
Gió vờn bay tóc trắng
Con đến gần không hay

Nội ơi, con về đây
Nhìn thân Nội hao gầy
Chẳng còn ai nghĩ tới
Đất nước mình đổi thay

“Ra sức đánh giặc nhào”
Xác dân lành chất cao
Ngọn sóng triều đỏ máu
Lời ai đã hô hào ?!

Bác Hai về thăm Nội
Với nón cối dép râu
Hận thằng em theo Mỹ
Khiến lòng Nội rầu rầu

Bao năm rồi nhớ Nội
Từ xứ người mù sương
Ba con lòng khắc khoải
Mãi hướng về cố hương

Hình Ba treo giữa vách
Bộ lễ phục quân trường
Mắt xưa ngời sáng quắc          
Tay nắm chặt chuôi gươm

Nội ngày đêm ngắm ảnh
Nhớ thằng Út cách xa
Cả một đời canh cánh
Mong đàn con giải hòa


XUÂN TRONG NỖI NHỚ

Xuân nào khoác áo lụa hoa
Như mây điểm sắc vườn cà tím xưa
Em còn mang nắng vào mưa
Hồng hây đôi má Đông chưa kịp về
Con triều gởi sóng chân đê
Lối xưa em xõa tóc thề đợi nhau
Mấy mùa hoa trổ vườn cau
Trắng phau nỗi nhớ vàng đau duyên tình
Quyên kêu khắc khoải hiên đình
Dường nghe âm vọng hận tình trong đêm!

Sao khuya nhớ núi về tìm
Nửa vầng trăng rụng lũng mềm xanh xao
Em đi về nẻo phương nào
Để Xuân trơ lại cội đào cuối sân
Buồn vương theo ngọn mây Tần
Lênh đênh một thuở xót thân phận người

Sông đêm dòng chảy ngậm ngùi
Sao rơi đáy vực tưởng ngời mắt em
Anh về đốt tuổi vàng thêm !

 

 CÁNH ÉN CỦA TÔI

Còn nhớ năm nào đi lễ Xuân               
Em đeo vòng ngọc áo dài nhung                       
Ðồi cao tà áo bay trong gió                                        
Anh ví em như cánh én trời                  

Hương đồng nhuộm thắm màu đôi cánh             
Chuyên chở tình ta khắp đó đây          
Khai mở tuổi đời xuân trẩy hội            
Nụ hôn đầu em mắt thơ ngây
 
Núi lở sông tràn cơn binh lửa             
Én tụ theo bầy bỏ chốn xưa 
Ta bước vào đời chinh chiến mỏi            
Mười năm én gọi đợt giao mùa

Cánh én chơi vơi đất lạ người
Đàn con núp cánh tuyết mùa rơi                            
Từ em bỏ nước ngày ly loạn           
Tất bật quê xa mẹ mớm mồi

Tiếng hót líu lo tắt cả rồi          
Cánh nào chao liệng giữa trời vui                          
Em tôi ôm mối tình dang dở                      
Thương nhớ người xưa khóc ngậm ngùi
 
Nầy cánh én sầu - Én của tôi    
Ai đem hiu hắt đến cho đời         
Chim vang tiếng dục mùa Xuân đến                         
Em mãi lạnh lùng để tuyết rơi    

Ba mươi năm ấy đã qua rồi         
Dù trải bao lần cảnh nổi trôi             
Ta vẫn bồi hồi mong cánh Én         
Mượt mà màu áo bước song đôi !