Home Phiếm Trà Lũ Giây phút này quà tặng

Giây phút này quà tặng PDF Print E-mail
Tác Giả: Trà Lũ   
Thứ Tư, 07 Tháng 7 Năm 2010 22:10

Canada đang vào xuân. Mầm hoa lily và hoa tulip ngoài vườn đã bắt đầu nhú lên khỏi mặt đất. Tôi đã nhìn thấy nắng vàng rực rỡ ở chân trời.

 Tôi đã nghe thấy tiếng chim ríu rít ngoài song cửa. Vạn vật đang chỗi dậy sau ba tháng ngủ vùi dưới tuyết. Tôi thấy sức sống mới đang chan hoà khắp nơi.

Ngay cả cái máy computer của tôi cũng chan hoà sức sống. Từ ngày ra mắt hai cuốn sách mới ba tháng trước đây, bạn bè gửi vào cái máy nhỏ xíu của tôi bao nhiêu là bài, vừa để tăng viện vừa để gợi ý. Nhiều bài gay cấn qúa sức, và nhiều bài cũng hay qúa sức. Chẳng hạn đầu tháng Ba có ông bạn già gửi lời thăm hỏi rồi tặng 2 câu thơ lục bát lấp lửng:

Hôm nay mồng tám tháng Ba
Đàn ông nằm dưới, đàn bà nằm trên


Tôi đọc 2 câu này trong buổi họp làng, phe các bà la lên và kết án ông bạn già của tôi là dâm đãng. Tôi chưa kịp bào chữa thì may qúa ông ODP đã lên tiếng: Đầu các bà có sạn, lúc nào các bà cũng bị ‘cái ấy’ nó ám ảnh. Hai câu lục bát đó không hề nói chuyện trai gái mà nói tới phong trào đàn bà đè đàn ông. Thế giới bây giờ cánh đàn ông chúng tôi rõ ràng bị cánh đàn bà đè rõ ràng. Ngày mồng Tám tháng Ba là ngày Phụ Nữ Thế Giơi, các bà hiểu chưa ?

Tôi được ông ODP làm đồng minh nên sung sướng qúa sức. Tôi khoe tiếp: Ngày Phụ Nữ Thế Giới, tôi nhận được rất nhiều bài thơ. Nổi bật nhất là bài Tán Dương Vợ:

Vợ là qủa ớt chín cây
Đỏ tươi ngoài vỏ, rất cay trong lòng
Vợ là một đóa hoa hồng
Vợ là ‘sư tử Hà Đông’ trong nhà
Vợ là nắng gắt mưa sa
Vợ là giông tố phong ba bão bùng
. . .

Vợ là cả những vần thơ
Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy
Vợ là một chất men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng
Nhiều người nhờ vợ lên ông
Nhiều người vì vợ mất không cơ đồ

. . .

Có nhiều người ca ngợi phụ nữ qúa, một nhóm liền ông thấy nhột. Họ bèn phản ứng ngược. Mấy ông này bèn ngồi lại với nhau rồi thảo ra một bài hịch, đọc lên nghe như hịch đánh Tây ngày xưa. Bài này dài lắm, những 3 trang lận. Tôi chỉ xin trích mấy đoạn mở đầu:

.
.. Hỡi Anh Em !

Lại một lần nữa cái ngày đáng sợ 8/3 ấy sắp tới. Không thể thoát được nó, không thể hoãn được nó, càng không thể chạy trốn nó. Vậy chúng ta hãy đứng sát vào nhau, hãy nắm chặt tay và đối diện với nó một cách anh dũng.
Thưa Anh Em,

Có bất công không, khi trong suốt cuộc đời vất vả nặng nhọc đầy gian lao, chúng ta không có một ngày dành cho mình ? Đã từ lâu, cái thế giới mỏng manh này có Ngày Chống Thuốc Lá, Ngày Phòng Si Đa, thậm chí có cả ngày Cúm Gà, thế mà thế giới vẫn làm ngơ, không dành cho đàn ông một ngày nào cả !

Vì sao thế ?

Đã từ lâu, thế giới bị phụ nữ thao túng mất rồi. Từ trong nhà ra đường phố, từ công ty tới bệnh viện, phụ nữ đã tràn ngập, đã cai quản, đã ra lệnh. Chúng ta mặc gì, chúng ta ăn gì, chúng ta đi đâu, quan hệ với ai, kiếm ra tiền và cất ở chỗ nào, đều bị phụ nữ kiểm soát, bắt bớ, theo dõi và tra khảo. . .

Sau khi kể ra tất cả những nỗi nhục nhã và bất công, người viết hịch hét lớn:

. . . Nếu có một lá cờ thêu chữ 8/3 thì chúng tôi muốn anh em hãy giật lấy nó, cầm nó xông lên và vẫy thât cao như ngọn đuốc rực lửa.

Anh em tiến lên ! Chiến thắng hay là chết !


Ngày hôm trước tôi nhận được bài hịch rực lửa trên đây, ngày hôm sau tôi lại có thêm một bài nhận định cũng rực lửa nữa, ký tên là Lực Lượng Đàn Ông Thế Giới. Bài nhân định được viết dưới dạng một bài thơ có 4 khúc. Mỗi khúc mang tiêu đề riêng biệt:

- Sự khác nhau giữa phụ nữ và con nai
- Sự khác nhau giữa phụ nữ và khẩu súng
- Sự giống nhau giữa phụ nữ và con cọp
- Sự khác nhau và giống nhau giữa phụ nữ và con sông

Phe các bà trong làng nghe xong thì cho rằng các bài văn này tán dương phụ nữ thì ít mà mỉa mai phụ nữ thì nhiều, các bà bèn yêu cầu thay đổi không khí. Anh H.O. liền nắm ngay lấy cơ hội, giơ tay xin kể một chuyện không mỉa mai mà là một chuyện nói lên sự thực. Rằng có mấy cặp vợ chồng kia rủ nhau đi du lịch Nam Mỹ. Bữa đó họ được dẫn đến thăm sở thú. Khi đến trước chuồng sư tử, hướng dẫn viên nói rất dài về cặp sư tử to lớn, rồi trước khi chấm dứt thì cười hề hề: Vua sơn lâm này có thể yêu vợ lâu một giờ. Một bà vợ bấm tay chồng: Anh nghe rõ chưa, chúng yêu nhau lâu những một giờ ! Rồi khi đến trước chuồng cọp, hướng dẫn viên cũng thao thao bất tuyệt, và rồi cũng cười hề hề: Hai con cọp này có thể yêu nhau lâu được nửa giờ ! Bà vợ lại bấm tay chồng: Anh nghe rõ chưa, chúng yêu nhau lâu những nửa giờ ! Rồi đến khu con nai, sau khi thao thao về nai, anh hướng dẫn viên cũng cười hề hề: Anh nai chỉ yêu vợ được có 5 phút ! Bà vợ bấm mạnh vào tay chồng: Giống y hệt anh vậy đó! Ông chồng bị đau qúa bèn nói: Chính vì chỉ có 5 phút nên đầu con nai mọc sừng là thế ! Từ đó trở đi, hai vợ chồng không nói chuyện gì với nhau nữa.

Phe liền ông chúng tôi phá ra cười như sấm. Anh H.O. được hứng bèn nhân chuyện con nai 5 phút kể luôn sang chuyện đấu võ cũng 5 phút. Rằng có ông chồng kia rất mê xem đấu quyền Anh. Bữa đó có cuộc tỉ thí giữa 2 võ sĩ Cuba và Nhât Bản trực tiếp truyền hình. Ông chồng rất hứng khởi và hồi hộp. Ông mời vợ cùng ngồi để xem cho biết cuộc đấu sức nổi tiếng này. Trận đấu mới bắt đầu được 5 phút thì đấu thủ Cuba ngã lăn xuống sàn rồi nằm thở rốc. Ông chồng cứ tưởng cuộc đấu quốc tế này sẽ kéo dài ít là một giờ, nào ngờ mới 5 phút đã chấm dứt. Ông vừa chửi thề vừa đập bàn đập ghế. Bà vợ liền bảo: Cái anh chàng đấu sĩ Cuba này giống y như anh vậy đó. Bây giờ anh đã hiểu được cái hoàn cảnh bực bội xưa nay của em chưa ?

Nghe đến đây thì phe các bà nhất định xin đổi đề tài. Các bà xin được nghe chuyện thời sự. Bèn có ngay. Các bà muốn là trời muốn mà. Ông ODP xin kể chuyện thời sự còn nóng hổi trong cộng đồng VN hải ngoại, đó là tin ngôi sao Trường Kỳ vừa vụt tắt ngày Chủ Nhật cuối tháng Ba vừa qua. Ông mất vì một cơn đột qụy tim ở Toronto. Trường Kỳ là một tên tuổi lớn, một nhà văn, một nhà báo, một nhạc sĩ. Ông là một trong những người đã khai sinh ra phong trào Nhạc Trẻ từ thập niên 1960 tại Saigon. Ông là vua Nhạc Trẻ ở Taberd, ở Thảo Cầm Viên. Tên ông được gắn liền với Jo Marcel, Nam Lộc, Tùng Giang, Elvis Prestly, Silvie Vartan, Sheila.. . Ông là người quen biết hầu hết các nhạc sĩ và ca sĩ VN. Nơi nào có nhạc hội là ông tới. Tuần qua từ Montreal ông xuống Toronto dự buổi ra mắt băng nhạc của bé Tường Vi 12 tuổi. Ông ở nhà người bạn. Sáng hôm sau ông kêu khó thở. Người ta vội đưa ông vào nhà thương, một giờ sau thì ông thở hơi cuối cùng. Ông ra đi lúc vừa 63 tuổi, để lại vợ và con gái. Ông đã có hai cháu ngoại. Nhà thơ Luân Hoán sững sờ khóc ông:

Đời đang vui sao bỗng dỗi hờn
Buông cương xuống ngựa bồn chồn chuyện chi
Tại sao vậy hả, Trường Kỳ
Chưa chào ai đã vội đi bất ngờ
.. .
Kỳ ơi, tâm sống cùng tâm
Tại sao nước mắt đôi dòng rưng rưng.


Xin cầu cho linh hồn Giuse Vũ Trường Kỳ được về nước thiên đàng.

Và bây giờ là tin vui đầu mùa xuân: Một cô gái Việt Nam vừa đoạt giải Á Hậu Canada trong cuộc thi Miss World Canada 2009 được tổ chức tại Toronto: Cô Jasmine Pham, 18 tuổi, sinh quán ở một thị trấn nhỏ phía bắc Ontario. Năm ngoái cô đã đoạt giải hoa khôi Miss Teen Ontario North. Hiện cô là học sinh lớp 12. Cô sẽ ghi danh theo đại học Waterloo vào tháng Chín này. Cuối năm nay cô sẽ đi dự thi hoa hậu thế giới tổ chứa tại Nam Phi. Tôi nghĩ rằng con cháu Rồng Tiên rồi sẽ thắng giải, vì có máu tiên trong người cơ mà. Tiên mà không đẹp thì còn ai đẹp nữa, phải không các cụ ?

Sang phần tin tức Canada, phần này do anh John phụ trách. Anh này có một trí nhớ tuyệt vời. Chuyện đầu tiên là tin vui kinh tế. Theo bá cáo của thủ tướng Harper thì sang năm 2010, Canada sẽ bước vào kỷ nguyên mới. Ngay bây giờ kinh tế toàn cầu lung lay nhưng Canada chỉ nao núng có chút xíu. Mức thất nghiệp là 6 %. Sở dĩ kinh tế Canada đứng vững là vì hệ thống ngân hàng Canada vững mạnh nhất thế giới. Trong hội nghị kinh tế thế giới WEF vừa qua, ngân hàng Canada đứng hạng nhất. Ngân hàng Hoa Kỳ hạng 40 và ngân hàng Anh quốc thứ 44.

Vì kinh tế Canada hùng mạnh như thế nên đất Canada là Đất Hứa, ai cũng mong được sống ở Canada. Một trong những cách để được sống ở Canada hợp pháp là đẻ con ở đây. Mấy năm nay rất nhiều nữ du khách có bầu đã đến du lịch Canada vào đúng thời gian sinh đẻ. Đây là một việc làm có tính toán. Đứa trẻ sinh tại Canada thì đương nhiên sẽ mang quốc tịch Canada. Mẹ đứa bé sẽ xin được phép cư trú ở Canada dễ dàng, và ba năm sau bà sẽ xin nhập tịch Canada dễ dàng hơn nữa.

Việc này làm tôi nhớ chuyện hoàng hậu Juliana của Hòa Lan. Năm 1945 nước Hòa Lan bị Đức xâm chiếm. Cả hoàng gia đã sang Canada lánh nạn. Và hoàng hậu Juliana đã sinh con ở bệnh viện Ottawa. Theo luật thì công chúa Hoà Lan sẽ mang quốc tịch Canada vì sinh trên đất Canada. Viẹc này gây bối rối cho hoàng gia. Canada đã làm một việc lịch sử rất đẹp mắt: chính quyền Canada bấy giờ đã tuyên bố bệnh viện nơi hoàng hậu Hoà Lan hạ sinh công chúa thuộc đất Hoà Lan. Thế là công chúa Hoà Lan, tuy sinh ở Canada rõ ràng, nhưng vẫn mang quốc tịch Hoà Lan. Hay qúa chứ. Chính vì nhớ ơn Canada mà từ xưa tới nay hàng năm Hòa Lan vẫn gửi giống hoa tulip sang tặng thủ đô Ottawa.

Vậy xin mách nhỏ các cụ phương xa: các cụ có con gái hay con dâu muốn cư trú ở Canada thì khi các cô có bầu, xin mời đến đây mãn nguyệt khai hoa. Không những mẹ tròn con vuông mà con còn được mang danh vị Công dân Canada nữa đó.

Tin tiếp theo là tin vui về những mỏ dầu lấy từ cát của tỉnh bang Alberta. Alberta là một tỉnh bang miền trung Canada, nằm phía trên tiểu bang Montana của Hoa Kỳ, rộng một triệu cây số vuông, lớn hơn nước VN của chúng ta 3 lần. Xưa nay hễ nói tới mỏ dầu là tôi nghĩ tới những giếng dầu ở thể lỏng, nhưng ở Alberta thuộc đất thiên đàng này, dầu không ở thể lỏng mà nằm trong hạt cát khô. Cát này nằm ngay mặt đất. Muốn có dầu người ta cho cát đi qua hệ thống nước rồi từ nước lọc ra dầu. Chính quyền Canada tuyên bố chỉ nguyên kho dầu cát này cũng dư xài cho cả nước đến hết thế kỷ 21. Hoa Kỳ đã tính tới kế lâu dài. Các mỏ dầu bên Trung Đông sẽ có ngày cạn, hoặc sẽ có ngày không lấy được nữavì chiến tranh, nên Hoa Kỳ đã nhắm mỏ dầu cát này của Canada. Hiện chưa biết việc này sẽ xảy ra bao giờ và thế nào mà thôi.

Đấy mới chỉ là nói tới một tỉnh bang Alberta. Mà đâu phải chỉ mình Alberta có dầu. Miền đông Canada phía Đại Tây Dương và miền tây Canada phía Thái Bình Dương cũng đầy những mỏ dầu, và phía Bắc Đại Tây Dương ở mạn bắc cũng có những mỏ dầu. Tất cả đều nằm sâu dưới lòng biển. Ngoài dầu ra, lại còn những mỏ kẽm, mỏ vàng, và hình như cả mỏ kim cương nữa.

Trên đây là mới nói sơ sơ về mặt hầm mỏ. Mặt khác cũng ngon lành không kém, như mặt nước ngọt. Ông Trời ưu đãi Canada rõ ràng. Chỉ riêng tỉnh bang Ontario nơi dân làng của tôi cư ngụ đã có hơn 250 ngàn cái hồ. Cả nước Canada có khoảng hơn một triệu cái hồ lớn nhỏ. Canada chứa 1/3 trữ lượng nước ngọt của cả thế giới. Nhìn vào bản đồ các cụ thấy chỗ nào cũng có hồ. Giữa biên giới Hoa Kỳ và Canada là 5 hồ nước ngọt vĩ đãi nổi tiếng mà ngày xưa thời đi thi trung học, ai cũng phải thuộc lòng: hồ Superior, hồ Michigan, hồ Huron, hồ Erie, hồ Ontario.

Ngoài nước ngọt để uống, các hồ nước ngọt này còn sinh ra thủy điện nữa nha. Ngon lành hết sức vậy đó.

Nghe tới đây thì Cụ B.95 ngắt lời: Nãy giờ tôi toàn nghe tin vui của Canada, bộ Canada là nước thiên đàng hay sao mà không có tin buồn gì cả. Anh John cười ha ha rồi đáp: Cũng có chút xíu tin buồn nhưng không đáng kể, thưa Cụ. Canada đúng là nước thiên đàng hạ giới mà. À, có tin này buồn cười lắm: Toronto sẽ có trường dành cho người Da Đen. Không phải Canada kỳ thị chủng tộc không cho da đen học chung trường với da trắng đâu. Ngày xưa thời còn kỳ thị trắng đen thì người da đen phải tranh đấu để con em da đen được học chung trường với con em da trắng. Nay thì sự việc đổi ngược. Tại Toronto này, học sinh da đen bỏ học rất nhiều, cứ lên tới lớp 7 lớp 8 là bỏ. Chúng nghỉ học vì theo không kịp chúng bạn. Phụ huynh da đen đã cho rằng chương trình học cao qúa, chương trình phải hạ thấp xuống. Mà nếu hạ thấp xuống thì lại không đúng tiêu chuẩn quốc tế. Do đó, ngay từ năm 2007, người da đen đã tranh đấu để Bộ Giáo dục lập ra những trường chỉ dành cho học sinh da đen. Chỉ cho da đen mà thôi, cấm da trắng !Việc tranh đấu đã thành công và chính quyền đã tìm ra đủ ngân sách. Vào tháng 9 tới đây, Toronto sẽ có một trường mang tên Africentric School. Trường này ‘kỳ thị’ các sắc dân khác, chuyên trị da đen mà thôi. Thày da đen, trò da đen. Nghe buồn cười qúa, phải không các cụ ?

Tin cuối cùng, rất Canada, đó là tin thành phố Montreal thuộc tỉnh bang Quebec vừa ra luật mới cấm đốt lò sưởi bằng củi. Canada là xứ lạnh, nhà ai cũng phải có sưởi về mùa đông. Lò sưởi theo lối cổ từ xưa là đốt bằng củi. Nay khoa học chứng minh lò đốt bằng củi thải ra quá nhiều chất độc, làm ô nhiễm không khí. Trong vòng bảy năm, mọi nhà phải tìm cách thay thế lò sưởi đốt củi bằng lò sưởi đùng điện hay ga.

Kể đến đây xong thì anh John nhìn mọi người rồi cười tủm tỉm: Bây giờ là tin cá nhân. Tuần qua tôi mới được người bạn mời đi nhà hàng Nhật. Chao ơi, cái món cá sống sushi và sashimi của Nhật ngon làm sao. Xưa nay, từ bé đến lớn, tôi chỉ biết ăn cá chín, chiên, xào, nướng, bao giờ cũng chín. Đây là lần đầu tiên tôi ăn cá sống. Có lẽ trên đời này không có món cá nào ngon bằng món cá sống của Nhật. Vợ chồng tôi xin kính mời cả làng tháng sau đi ăn cá nhà hàng Nhật.

Lời tán dương cá sống của Nhật đã chạm tới lòng tự ái của ông ODP.

Ông ODP lên tiếng ngay: Tôi đã từng ăn món sushi và sashimi của Nhật nhiều lần, ngon thì có ngon, nhưng không ngon quá đến nỗi được ca tụng là ngon nhất thế giới. Cái món cá sống ngon nhất thế giới phải là món gỏi cá sống ở miền Kim Sơn Phát Diệm.

Ông ODP xưa nay vẫn được coi là người có thẩm quyền về nấu nướng và ăn uống. Thấy ông ca tụng món gỏi cá Phát Diệm như vậy thì cả làng đều túm lại xin ông kể thêm chi tiết.

Nhấp một ngụm trà xong rồi ông kể ngay. Rằng hồi 1946 khi cuộc kháng chiến chống Pháp bùng lên, đa số dân thủ đô Hà Nội chạy về lánh nạn tại miền Kim Sơn Phát Diệm nơi có Khu An Toàn của Đức Cha Lê Hữu Từ. Gia đình ông cũng về Phát Diệm. Đây là một miền đất mới do phù sa của 3 con sông lớn là Hồng Hà và sống Đáy ở phía đông và sông Mã ở phía tây làm ra. Nhờ lớp phù sa quý báu này mà cây trái cũng như tôm cá của miền này ngon lạ lùng. Người Phát Diệm có món gỏi cá sống ngon không tả được. Trong các loại cá nổi tiếng của miền này phải kể tới cá trắm, cá chép và cá mè. Riêng món gỏi cá sống thì làm bằng cá mè là ngon nhất vì thịt cá này mềm, mịn màng, ngọt, bùi, béo và không có xương giăm. Con cá tươi được lạng lấy miếng lườn, lau bằng giấy bản, thái nhỏ và ướp với riềng, rồi trộn với thính. Ta cuộn miếng gỏi cá này với lá sung, lá mơ và lá húng. Ta chấm với một loại nước sauce mang tên là ‘giấm cá’. Sauce này làm bằng đầu cá băm nhuyễn, trộn với mẻ, với riềng, mắm tôm và nước bỗng nấu rượu. Gỏi cá phải ăn với nước sauce thật nóng. An giặm với bánh đa và lạc rang. Nếu bạn nhấp thêm một hớp rượu đế nữa thì tuyệt. Ăn xong miếng gỏi là bạn cảm thấy mình lâng lâng như vừa ăn một món ngon nhất thế giới. Miếng ngon trên thiên đàng chắc cũng chỉ ngon được như thế này là cùng. Nó là một tổng hợp của bùi, béo, ngậy, ngọt, thơm, mát, bổ.

Rồi từ món gỏi cá sống, ông miên man sang những món khác của miền đất nổi tiếng này. Nào tôm he, nào cua bể, nào cá khoai, nào cá chép rán, nào cá rô kho nhừ, nào nhựa mận và chả chó. Lại còn món canh rau đay tím nấu với cua rốc. Các bạn có bao giờ nghe tới con cua rốc, con cua rạm, con cáy của miền đất phù sa này chưa? Những con cua đặc sản cuả miền phù sa Phát Diệm này thơm ngon vô cùng.

Rồi như chợt nhớ ra một điều mà ông cho là quan trọng lắm. Ông kể: miền đất này còn được gọi là ‘Khu An Toàn Phát Diệm’. Nó đã che chở cho bao nhiêu người Quốc Gia. Nó là gạch nối giữa đất quốc gia Khu Ba và đất cộng sản Khu Tư. Nó được ghi trong nghị trình hội nghị Geneve 1954. Giáo Sư Nguyễn Tiến Hưng, cựu bộ trưởng kế hoạch thời tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và tác giả nhiều cuốn sách nổi tiếng, vừa cho biết: trong khi ông tìm tài liệu ở kho hồ sơ vừa được giải mật ở Hoa Kỳ, ông đã tìm thấy tài liệu ghi Khu An Toàn Phát Diệm sẽ được đem ra thảo luận trong hội nghị Geneve 1954, và phe Tự Do có ý tranh đấu để giữ Khu An Toàn Phát Diệm được duy trì là biệt khu của Thế Giới Tự Do, như thể chế Bá Linh trong vùng Đông Đức. Tiếc rằng thời gian hội nghị bị thủ tướng Pháp Mendes France hối thúc nên Khu An Toàn Phát Diệm bị xếp lại. Tiếc thay.

Cụ Chánh tiên chỉ làng nghe ông ODP nói về gỏi cá Mè Phát Diệm và Khu An Toàn Phát Diệm thì đầu cụ luôn gật gù. Cụ bảo cụ hoàn hoàn đồng ý với những điều ông ODP kể, vì chính cụ cũng đã tản cư về nương náu ở Phát Diệm thời 1946 và 1947.

Cuối bữa ăn, khi uống trà, cụ Chánh tâm sự: Tin ông nhạc sĩ kiêm nhà báo Trường Kỳ ra đi đột ngột làm lão nghĩ mãi về ý nghĩa cuộc đời. Cha Paolo có lần bảo lão: Chúng ta hãy trân qúy từng phút giây này của đời sống. Trong Anh văn, tiếng ‘present’ vừa có nghĩa là giây phút hiện tại, vừa có nghĩa là món quà, quà tặng của Thượng Đế. Sáng nay khi lão đang ngẫm nghĩ về lời cha Paolo thì đọc được mấy câu thơ trên mạng internet, lão xin đọc để cả làng cùng nghe:

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời


Các cụ ơi, lời Cha Paolo và lời thơ trên đây làm lòng tôi ngẩn ngơ và chơi vơi. Còn các cụ thì sao ?