Oh la la; O-Ba-Ma |
Tác Giả: Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất | |||
Chúa Nhật, 16 Tháng 11 Năm 2008 10:22 | |||
10 giờ tối, kết quả bầu cử kể như đã chắc ăn: Obama thắng rất vẻ vang. Thế là xong chuyện. Hết còn hồi họp. Chẳng còn thắc mắc. Tôi lên giường đánh một giấc thẳng cẳng đến sáng. 6 giờ dậy ngồi vào bàn keyboard. Cái e-mail đầu tiên trong hộp thơ của tôi là của một anh bạn đang dậy ở college viết bằng tiếng Mỹ: Nov 5, 2008 Good morning. How are you doing? Atttached is a good speech I would like to share with you. This is an impromptu speech delivered by US President-elect Barack Obama just a few hours ago. I watched him deliver this speech live on television and had to admit that he's a really talented eloquent orator. I hope you'll find something new and interesting in his speech in terms of English language. NB (tạm dịch: Ngày 5-11-2008. Chào bạn, khỏe không? Kèm theo đây là một bài diễn văn hay tôi muốn chia sẻ với bạn. Đây là bài diễn văn ứng khẩu của ứng cử viên TT đắc cử Obama mới đọc mấy tiếng đồng hồ trước đây. Tôi đã quan sát ông ta nói thẳng (live) với truyền hình và phải thừa nhận rằng ông ta thật sự là một nhà hùng biện có tài. Tôi hy vọng bạn sẽ tìm thấy được một cái gì mới mẻ và thích thú trong bài diễn văn này theo các thuật ngữ tiếng anh. NB Trời ơi! Trời! Anh bạn tôi nhè thằng dốt nát này mà chơi tiếng Mỹ. Theo lời anh bạn, tôi cũng ráng đánh vật với chữ nghĩa để đọc hết bài diễn văn của ông Obama. Phải thành thật thú nhận “rằng hay thì thực là hay”. Ông ứng khẩu mà ăn nói như vậy là số dách rồi. Ông Obama nói: To those -- to those who would tear the world down: We will defeat you. To those who seek peace and security: We support you. And to all those who have wondered if America's beacon still burns as bright: Tonight we proved once more that the true strength of our nation comes not from the might of our arms or the scale of our wealth, but from the enduring power of our ideals: democracy, liberty, opportunity and unyielding hope. (tạm dịch: với những kẻ muốn xé nát cái thế giới này ra, chúng tôi sẽ đánh bại các anh. Với những ai muốn đi tìm hòa bình và an ninh, chúng tôi sẽ hỗ trợ các anh. Và với tất cả những ai còn hoài nghi nước Mỹ là một ngọn hải đăng vẫn còn chiếu sáng thì đêm hôm nay, chúng tôi chúng minh một lần nữa cho thấy rằng sức mạnh của dân tộc này không phải đến từ khả năng của quân đội hay từ mức độ giầu có của chúng tôi, mà là từ sự bảo tồn sức mạnh của các lý tưởng dân chủ, tự do, cơ hội, và niềm hy vọng vững chắc). Ông ta còn nói nhiều nữa, kể ra thì quá dài, đành phải xin lỗi quí vị. Tôi không lấy làm lạ, xưa nay ông tổng thống nào mới lên cầm quyền đọc diễn văn cũng đều hay như thế cả. Chẳng hạn ông Bush ca cũng đâu có thua ai: Today, America speaks anew to the peoples of the world: All who live in tyranny and hopelessness can know: the United States will not ignore your oppression, or excuse your oppressors. When you stand for your liberty, we will stand with you. (diễn văn của Bush ngày 20-1-05. Tạm dịch: Hôm nay, một lần nữa nước Mỹ nói với toàn thế giới: tất cả những ai đang sống dưới ách độc tài và tuyệt vọng cần hiểu rằng Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ sẽ không làm ngơ việc các bạn bị áp bức, hoặc tha thứ cho những kẻ đàn áp các bạn. Khi các bạn đứng lên vì nền tự do của các bạn, chúng tôi sẽ cùng đứng chung với các bạn). Những chuyện đại sự thay đổi thì chưa thấy ông Obama nói ra, nhưng những cái đương nhiên phải đổi thay thì người ta thấy rõ, chẳng hạn chính quyền đổi từ đảng Cộng Hòa sang đảng Dân Chủ, ông Obama vô thay ông Bush làm chủ nhân ông tòa Bạch Ốc. Đệ nhất phu nhân Michell thay bà Laura thì mới hết xẩy. Bà Michell đen mun như cục than ăn mặc kiểu Jacky chễm chệ ngồi giữa tòa lâu đài được mệnh danh là Nhà Trắng thì nổi bật hết chê vào đâu được. Ngoài ra, kiểm điểm lại những cái thay đổi dưới mấy trào tông tông gần đây thấy cũng không ít. Chỉ trong thế hệ chúng ta, 20 năm trở lại đây thôi, cái hiện thực của những lời hứa văn hoa bóng bẩy của mấy ổng là gì? Cụ thể là tính bằng một chiếc xe (cart) từ trong một siêu thị trở ra khi bạn đi chợ. Trước đây hai chục năm, với khoảng 5 chục bạc, bạn đã có thể chất đầy một xe (cart). Nhưng nay nếu bạn cũng mua bằng đấy món hàng, bạn phải móc túi ra vài bớp (trăm) chứ không dưới. Hồi đó bạn đổ xăng có khoảng 80 cents một gallon. Nay cũng một gallon bạn phải mất trên dưới 2.5 dollars. Bạn là một người VN tỵ nạn CS, 20 năm trước đây, bạn sống tương đối yên bình trong một cộng đồng tỵ nạn đầy tình đồng bào, đầy nghĩa anh em. Bây giờ đây, bọn cán bộ VGCS quấy phá bạn mọi nơi mọi lúc. Chúng nhan nhản ở ngoài đường, tung hoành trong các đoàn thể. Bạn biết chúng nhưng bạn không làm gì được chúng, vì chúng được luật pháp Mỹ che chở có lẽ còn hơn cả bạn. Cái trò lấy CS trị QG các chính quyền Mỹ xài từ thời cụ Diệm đến nay vẫn còn hiệu nghiệm. Đấy là những cái mà các chánh khứa Mẽo gọi là “thay đổi = Change” trong các cuộc vận động tranh cử hay vừa mới đắc cử còn đang thừa thắng xông bừa lên. Thực tế xẩy ra là con đường ngược chiều với những lời hứa hẹn tốt đẹp kia. Nhưng không sao, với các chính khứa thì thế nào cũng tốt miễn là xong việc. Các tông tông mới đắc cử hay có thói quen “hứa ở đầu môi quên chót môi” nên các cử tri cũng nên đáp lễ lại bằng cách “nghe tai nọ qua tai kia” cho đúng phép lịch sự mà thôi. Tôi ngạc nhiên có nhiều người Việt mình tỏ ra cay cú với việc ông Mc Cain thất cử và Obama thắng. Nhiều người lý luận thật đơn giản: người tài đức, có công với đất nước mới xứng đáng lãnh đạo quốc gia …. kẻ chỉ có tài ba hoa chíc chòe sẽ đưa đất nước đến diệt vong …. nước Mỹ này đúng là mù hết rồi v.v. Người mình đúng là chỉ xét việc theo cảm tính, cứ tưởng việc của nước Mỹ cũng giống như chuyện trong bếp nhà mình. Quí vị này đã quên câu cách ngôn ông cha ta dậy: Có tiền mua tiên cũng được. Ở VN ta xưa kia thế nào thì ở Mỹ bây giờ cũng vậy thôi. Có tiền mua tiên cũng được. Đồng tiền là mới là cái “đức” vạn năng. Ông Mc Cain thua Obama rõ ràng là vì yếu địa hơn Obama. Kinh nghiệm bầu cử kỳ này cho thấy, có tiền thì cái gì cũng xong. Có cái gì khó hơn làm tông tông nước Mỹ không? Vấn đề là làm sao trong một thời gian tối thiểu kiếm cho ra được thật nhiều tiền nếu không là tỷ phú. Obama nào giầu có gì hơn ai đâu thế mà xoay đâu được cả gần tỷ bạc để vận động. Một ngày thôi ông kiếm ra được hàng mấy chục triệu. Cái đó mới là lạ, rất lạ. Ai mà học được cái bí kíp làm tiền của Obama tất có nhiều hy vọng cũng sẽ làm tổng thống nước Mỹ sau này. Thực tế cho thấy dân Mỹ làm biếng suy nghĩ lắm. Cả ngày đi làm mệt đừ, 8 tiếng ở hãng, 2 tiếng đi về. Về nhà ăn tối xong bật TV coi một lát rồi đi ngủ, hôm sau còn phải cầy tiếp. TV nói gì thì tin vậy thôi chứ nào có biết gì hơn đâu. Dân cầy cuốc lương ba cọc ba đồng nghe Obama hứa lấy của người giầu chia bớt cho người nghèo là sướng rên lên rồi. Xếp hàng bỏ phiếu cho Obama chứ còn bỏ cho ai nữa bây giờ. Người Việt mình đa số rất kính trọng John McCain về khả năng, đức tính và công lao của ông đối với nước Mỹ. Rất tiếc là ông không biết mánh khóe kiếm tiền và nhất là không có tài ba hoa hứa lèo như Obama nên mất cả chì lẫn chài. Sự thất bại của ông cũng còn là hành động giận cá chém thớt của lớp quần chúng Mỹ chuyên ăn không ngồi rồi nhưng lại muốn mau giầu. Những thất bại trước mắt về kinh tế, lối giải quyết các vấn đề thế giới bằng cách tiên hạ thủ vi cường, và nhất là việc tấn công Irak với lý do thiếu chính xác của ông Bush là những nguyên nhân khiến quần chúng Mỹ trả thù Bush nhưng lại đổ lên đầu ông McCain. Mac Cain là một người đáng kính phục và cũng đáng tội. Ở ông đức năng đã không thắng số. Có người còn lo Obama sẽ đem thực hành đường lối CS tại nước Mỹ. Có phải là lo bò trắng răng không. Nếu lo ngại Obama sẽ đem những lối sống buông thả, những bọn khủng bố, bọn tay sai cộng sản vào nước Mỹ thì có lẽ đúng. Nhưng Obama biến được nưóc Mỹ thành một nước CS như nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa VN chắc chắn còn khó hơn làm cho mặt trời mọc đàng tây. Tên trùm CS Lenin nắm quyền cai trị nước Nga 7 năm trời (1917-1924) chưa dẹp xong nổi một nước Nga phong kiến, huống hồ 4 năm cầm quyền của Obama có thể biến nưóc Mỹ đầu sỏ tư bản thành cộng sản được sao? Hãy cứ đợi 4 năm sau rồi hãy tính. Hơn nữa như đã thấy, bọn tư bản bám vào Obama đông như kiến cỏ, đổ tiền ra cho ông ta như nước, hơn McCain gấp chục, gấp trăm lần. Bọn con buôn buôn vua này kiếm lời thì có, chứ chúng chịu để cho Obama móc túi mình đem chia cho dân nghèo sao? Còn khuya và còn rất khuya. Các thứ đại gia này đều là bọn Lã Bất Vi thời đại cả, không lý chúng bỏ tiền ra buôn vua mà chịu lỗ vốn? Chẳng đứa nào điên đến cỡ đó đâu. Cũng không thiếu đồng bào ta đến nay vẫn còn thắc mắc hoài không hiểu làm sao một con người như Obama mà thắng cử được, lại thắng vẻ vang nữa chứ. Cái này thì cũng không có gì là khó hiểu cả. Như đã thấy cái công cụ dùng để đẩy Obama vào Tòa Nhà Trắng là truyền thông báo chí. Rõ ràng là như thế. Ở đây tôi không lý đến cái chuyện mỹ trắng, mỹ đen, mà chỉ xin đem những chuyện khác ra mà nói thôi. Nếu ông McCain có một nguồn gốc và tình trạng gia đình bê bối như Obama thì liệu bọn báo chí có chịu để yên cho ông ta không? Nếu một mình bà Sarah Palin ăn một bữa trưa hết 500 dollars trong thời gian đi vận động thì thử hỏi bọn báo chí có để yên cho bà ta nuốt trôi bữa ăn không? Chưa làm tổng thống mà bà vợ ông Obama đã xài 500 dollars cho một một bữa ăn, thì khi ngự trị trong tòa Bạch Ốc vợ chồng Obama chắc sẽ đòi ăn gan rồng trứng trâu, hay ít nhất cũng lưỡi chim se sẻ chưa biết chừng. Ấy thế mà bọn báo chí cho là chuyện nhỏ. Chúng nín khe. Ngược lại, chúng còn bới móc hạch sách chuyện bà Palin đi công tác bằng phương tiện công dẫn đứa con nhỏ theo cho có mẹ có con, chuyện bà sắm áo sắm quần nữa v.v. Ở một buổi lễ chào quốc kỳ, trong khi những người khác đặt tay trên ngực để chào cờ thì TNS Obama, ứng cử viên TT Hoa Kỳ đưa hai tay bụm lấy con cu, trông thật chẳng ra cái thể thống gì cả. Một người tiện dân vô học cũng không bao giờ chào cờ kiểu đó. Quốc kỳ là hồn thiêng của sông núi, là biểu tượng của dân tộc, một ông tổng thống tương lai không coi trọng lá quốc kỳ của mình thì làm sao ông coi trọng Tổ Quốc? Tấm ảnh đáng xấu hổ này bọn báo chí bất lương cũng ném vào sọt rác cho qua chuyện. Những chuyện này xem ra nhỏ nhặt, nhưng nó chính là cái chìa khóa để đóng hay mở cửa vào tòa nhà Bạch Ốc nếu truyền thông báo chí muốn. Rõ ràng bọn báo chí bất lương đã đứng ra che chắn, bảo vệ cho Obama để lừa bịp dư luận. Trong cuộc bầu cử này người ta thấy truyền thông báo chí Mỹ đã tô vẽ Obama thành thần tượng và đưa ông ta vào tòa Bạch Ốc. Câu hỏi đặt ra là báo chí làm thế vói mục đích gì và tại sao phải làm thế? Trước hết ta nên nhớ là 80% truyền thông báo chí có máu mặt ở Hoa Kỳ nằm trong một hệ thống có cùng một nguồn gốc là Do Thái. Truyền thông là công cụ hữu hiệu mà tư bản Mỹ dùng để điều khiển dư luận Mỹ đi theo con đường đã được vạch sẵn. Chúng ta không thể không thấy sự lợi hại của truyền thông Mỹ. Có một vấn đề sâu kín và quan trọng mà ít người quan tâm đến. Đó là vấn đề nạn Đại Hán ở Á Châu và nạn Do Thái ở Âu Châu. Dân Đại Hán và dân Do Thái tha phương cầu thực thực chất là hai khía cạnh của cùng một vấn đề. Cả hai giống dân này đều có chung một đặc tính là tài mánh lới làm giầu bất kể thủ đoạn. Cả hai dù đi đến dâu cũng không chịu mang trách nhiệm công dân của bất cứ quốc gia nào. Người Tầu ở Cholon được sự đùm bọc của chính quyền VNCH nhưng chúng vẫn đóng thuế cho VC. Khi bọn xâm lược Hànội vào Saigon, dân Tầu lại được bọn Bắc Kinh che chở và được hưởng ơn huệ hơn người dân miền Nam . Cả hai thứ dân này đi đến đâu cũng lấn lướt dân địa phương và tạo ra mối đe dọa tiềm ẩn đến đó. Ở Đức, Hitler đã thấy được điều đó, và ở VN cố TT Ngô Đình Diệm cũng đã nhận ra điểm này. Cả hai nhà lãnh đạo đã giải quyết cùng một vấn đề nhưng bằng hai kiểu cách khác nhau. Hitler giải quyết theo cung cách của một nhà độc tài tàn nhẫn. Cố TT Ngô Đình Diệm làm theo lối vương đạo là bắt người Tầu phải nhập Việt tịch, nếu không thì cấm làm 11 nghề trong nước. Tại Mỹ có thể nói báo chí muốn cái gì là cái đó trở thành hiện thực. Xin lấy việc đã qua để chứng minh. Cuộc chiến của quân dân VNCH trước đây là một cuộc chiến tự vệ sáng ngời chính nghĩa, rất gian nan và cũng rất quật cường. Quân lực VNCH chiến đấu can trường và hào hùng không thể phủ nhận. Chỉ cần được trang bị đầy đủ và tương đương như quân Bắc Việt xâm lược, không cần đến sự trợ giứp nhân lực của bất cứ quốc gia nào, QLVNCH có thừa sức để giữ vững bờ cõi bảo vệ Tổ Quốc. Sự thật này ngày nay đã được chứng minh bằng những tài liệu mật được phổ biến của chính phủ Mỹ. Để đạt được mục đích riêng tư bẩn thỉu của tư bản Mỹ, cả bọn báo chí bất lương Mỹ đã ăn tiền để xúm vào mở ra một chiến dịch vu khống và mạt sát dữ dội chính quyền và Quân Lực VNCH. Tờ tuần báo Newsweek bất lương đến độ trên trang bìa của một số báo đã bôi bác QLVNCH là những con thỏ đế và bọn lính xâm lược là những con sư tử (Our rabbits, their lions). Thật là bất nhân và khốn kiếp. Mục tiêu của bọn truyền thông bất lương là trước hết mở chiến dịch hạ bệ và giết chết TT Ngô Đình Diệm để đưa quân Mỹ vào VN, và sau đó khi mục tiêu chiến lược đã hoàn thành là rút quân đội Mỹ về nước bất kể đến điều sỉ nhục là nước Mỹ bị bại trận. Cần nhấn mạnh một điểm là tin báo chí Mỹ làm truyền thông trung thực thì có ngày phải đổ thóc giống ra mà ăn. Đừng có mơ, làm gì có cái gọi là truyền thông trung thực với bọn báo chí bất lương này. Phương châm của báo chí WE REPORT YOU DECIDE là đúng. Nhưng vấn đề là report như thế nào, có thế nào nói thế hay cố tình nói bậy nói bạ để thủ lợi. Mỗi cơ quan truyền thông là một xí nghiệp thương mại, nó có đường lối riêng và mục tiêu riêng để phục vụ. Mỗi biến cố nào đó xẩy ra đều được nhà báo tường thuật hay bình luận. Sự tường thuật hoặc bình luận trung thực hay không trung thực tùy thuộc vào lợi ích của cơ quan truyền thông mà biến cố đem lại. Biến cố xẩy ra nếu trái với đường lối và lợi ích của cơ quan truyền thông liệu ông chủ có thông tin và bình luận trung thực không, nói gì đến anh phóng viên đi làm mướn. Cuộc bầu cử lần này báo chí Mỹ cũng vẫn giữ cái thói lưu manh và bất lương đó. Để làm gì nếu không phải là để phục vụ cho quyền lợi của bọn tài phiệt ngành truyền thông nói riêng và đường lối của chính trị của tư bản Mỹ nói chung. Nước Mỹ ngày nay đang phải đương đầu với quá nhiều kẻ thù. Đưa Obama lên nắm chính quyền, phải chăng cái chính phủ ma ngự trị ở hậu trường chính trị nuớc Mỹ hy vọng thứ nhất, lấy lại được uy tín cho nước Mỹ trước thế giới về vấn đề nhân quyền và quyền tự do dân chủ mà nước Mỹ luôn rao giảng nhưng lại không ngừng chà đạp nó. Muslim đen thui cũng làm tổng thống Mỹ kia mà. Thứ hai, hy vọng sẽ hòa hoãn được với khối Hồi Giáo và làm yếu đi ảnh hưởng của Nga tại đây. Làm như thế mới mong dồn được hết nỗ lực và tập trung sức mạnh vào việc đối phó với Trung Cộng là một quốc gia có khả năng đánh bại Hoa Kỳ về quân sự cũng như về kinh tế trong một thời gian không xa. Nên biết rằng bây giờ thì nước Mỹ đã ý thức được con hùm ngủ khi nó thức dậy là thế nào rồi nên lo là phải. Lo được về mặt vật chất (mà chắc gì đã lo được), nhưng thiệt hại về tinh thần và đạo đức xã hội liệu có bù đắp lại được không? Lịch sử con người từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim cho thấy bao giờ cũng vậy, quốc phá bắt nguồn từ triều đình thối nát, vua quan chẳng ra gì, gia vong khởi đầu từ cha mẹ lục đục bất hòa. Ông Obama làm tổng thống, nền kinh tế có khởi sắc hay không thì hiện nay chưa biết được, nhưng về mặt xã hội, khởi đầu của nhiệm kỳ tổng thống mà ông Obama đã ra chiêu như bản tin chiều Chủ Nhậy Nov. 09, 2008 của phóng viên Stephen Ohlemacher, AP sau đây thì đã rõ là chuyện chẳng lành rồi: “President-elect Obama plans to use his executive powers to make an immediate impact when he takes office, perhaps reversing Bush administration policies on stem cell research … (tạm dịch: Tổng thống đắc cử Obama dự định sử dụng quyền hành pháp của mình để thực thi một hành động tức khắc khi ông lên nắm quyền, có lẽ là đảo ngược lại những chính sách của TT Bush về lãnh vực nghiên cứu tế bào gốc … ) Các vấn đề tự do đồng tính luyến ái, tự do trợ tử, tự do phá thai, tự do hút sách v.v. có thể là những vấn đề cấp bách kế tiếp ông tổng thống muốn giải quyết?
|