Home Phiếm Các Tác Giả Cảm xúc ngày 30 tháng 4 hàng năm

Cảm xúc ngày 30 tháng 4 hàng năm PDF Print E-mail
Tác Giả: Nhà báo tự do Bùi Văn Phú   
Thứ Hai, 30 Tháng 4 Năm 2012 15:58

Sáng 30-4. Cái mốc thời gian không quên trong đời tôi, và trong tim hàng triệu người Việt.

 

Lãnh đạo cuối cùng của Việt Nam Cộng hoà ra lệnh cho binh sĩ buông súng. Miền Nam đầu hàng miền Bắc. Cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn chấm dứt.

Các bài liên quanTượng đài tị nạn BrusselsCuộc chiến Việt NamNhân quyền VN nhìn từ CanadaChủ đề liên quanCuộc chiến Việt Nam
Nhưng lòng buồn nhiều hơn vui. Gia đình bỏ lại. Bạn bè lìa xa. Lênh đênh trên biển. Con tàu không máy rồi sẽ trôi dạt về đâu?

Mỗi năm hay ra biển vào cuối tháng Tư, nhìn về quê nhà mà lòng quặn đau. Mặt trời tháng Tư chầm chậm vàng úa rồi tắt, để lại những tiếng sóng, khi nhẹ nhàng, khi bồng bềnh, nổi trôi. Như thân phận cuộc đời.

Đứng trước biển nhớ bố mẹ và các em mà rơi nước mắt.

Nhớ bạn bè thân thương thuở còn học chung với nhau mà buồn hơn cả buổi chiều tàn.


 

Cảnh người vượt biên tìm tự do sau 1975

Nhớ những ngày lênh đênh không mái che. Nhớ nước muối cùng nắng ăn sạm da mặt. Mong chờ một cơn mưa giông gột rửa. Nhớ nắm cơm thùng phuy. Mơ được đến bến bờ.

Chiều ra biển nhớ về Subic Bay xanh cỏ. Nhớ bãi biển Guam đầy đá nhọn. Nhớ Camp Pendleton ở lều lính giữa đồi cỏ khô.

Đứng ở biển nhìn về San Francisco đêm rực rỡ ánh đèn nhớ Singapore của tháng 5-1975 khi con tàu đến đó. Không được lên bờ mà chỉ neo xa xa.

Chiều nhìn ra biển. Xa thẳm bên kia là quê nhà. Lòng thầm hát câu thương nhớ:

Sài Gòn ơi! Tôi đã mất người trong cuộc đời

Sài Gòn ơi! Thôi đã hết thời gian tuyệt vời…

[Sài Gòn ơi! Vĩnh biệt, nhạc Nam Lộc]

Nhìn qua biển rộng mà nghĩ mông lung. Quê nhà sau 30-4 thay đổi thế nào?

Hoà bình đến rồi sao những con người Việt Nam còn lao ra biển lớn bất chấp thủy thần, sóng dữ.

Ở bên nhà đôi tay ngà em vục bùn đen

Ở bên nhà đôi môi mềm thu vạn tủi oán

Ở bên này sống với ác mộng

Từng đêm ngày anh ra biển rộng…

[Ở bên nhà, nhạc Phạm Duy]


Mộ thuyền nhân Việt tử nạn trên biển Đông Nam Á

Đứng nhìn biển. Bên này thấp thoáng tàu vào bến cảng.
Bên kia thuyền vượt biển. Người thân, đồng bào đang trôi dạt về đâu.

Trời mong manh ôi đời lênh đênh

Thuyền bấp bênh cuộc sống mơ hồ

Lời kinh cầu từng ngày quen thuộc

Lời mẹ buồn như tiếng Nam Mô…

[Lời kinh đêm, nhạc Việt Dzũng]

Chiều tháng Tư ra biển. Nhìn về quê nhà. Nơi chân trời như thấy có trại học tập cải tạo.

Như thấy các em đang lao động vinh quang.

Thấy thanh niên xuống đường càn quét văn hóa Mỹ ngụy.

Thấy công an xông vào đánh tư sản mại bản. Thấy bo bo, mì sợi.

Gửi về cho mẹ dăm chiếc kim may

Mẹ may hộ con quê hương quá đọa đầy…

Gửi về cho em kẹo bánh thơm ngon

Em ăn cho ngọt vì đời nhiều cay đắng…

[Chút quà cho quê hương, nhạc Việt Dzũng]

Bây giờ ra biển. Cuộc đời không còn nhiều nỗi buồn. Nhưng sẽ chẳng bao giờ vui. Nếu đó là ngày cuối tháng Tư.

Tác giả hiện dạy học và là một nhà báo tự do sống ở vùng Vịnh San Francisco. Bài viết thể hiện cảm nhận riêng của ông.