Home Phiếm Các Tác Giả Bàn về hạnh phúc

Bàn về hạnh phúc PDF Print E-mail
Tác Giả: Tất Thục Mẫn   
Thứ Bảy, 13 Tháng 8 Năm 2011 20:17

Đời người ai mà chẳng có tai ương vận hạn. Từ thuở ấu thơ chúng ta đã quen sống trong nhắc nhở. Trời vừa chuyển gió heo may, mẹ đã nhắc ta mặc thêm áo ấm.

Ta vừa có một bạn mới, bố đã nhắc ta cẩn thận kẻo bị lừa.

 Bạn vừa gặt hái một thành công chưa kịp cười vui sung sướng, những người quen quan tâm tới bạn đã nhắc nhở ngay: chớ kiêu căng tự mãn!

Ngay cả khi bạn đắm mình trong hạnh phúc, bạn cũng thường tự nhủ mình: chớ vui say quá đà, biết đâu tai ương sẽ ập đến...

Chúng ta quen sống trong nhắc nhở. Nỗi lo sợ nhìn thấy và nỗi lo sợ không nhìn thấy như đám mây đen luôn luôn lơ lửng trên đầu chúng ta.

Đời người ai mà chẳng có tai ương vận hạn. Thực ra trên đời này không ít người đã rèn luyện bộ thần kinh vững chắc đón chờ vận hạn tai ương đến, nhưng đáng tiếc con người chưa biết tìm niềm vui trong khoảng thời gian giữa hai đợt vận hạn tai ương luôn luôn rình rập.

Chúng ta chú ý quá nhiều tới việc đối phó với vận hạn tai ương mà quên tự nhắc mình cần tận hưởng hạnh phúc.

Xin các bạn từ nay hãy chú ý tới niềm vui hạnh phúc.

Hạnh phúc có cần nhắc nhở báo trước không?

Nhắc nhở cẩn thận kẻo vấp ngã! Nhắc nhở chú ý đường trơn! Nhắc nhở cẩn thận kẻo bị lừa! Nhắc nhở chữ vinh liền chữ nhục... Ôi! Các nhà hiền triết đã nhắc nhở cảnh tỉnh chúng ta hàng vạn lẻ một lần, nhưng chưa bao giờ nhắc nhở chúng ta hãy thụ hưởng niềm vui hạnh phúc.

Có thể các bậc hiền triết, các bậc trưởng lão cho rằng, hạnh phúc chẳng cần nhắc nhở báo trước cũng chẳng chạy đi đâu được.

Cũng có thể họ cho rằng, tự mỗi người đều biết quý trọng hạnh phúc của mình chẳng cần tới ai nhắc nhở và báo trước.

Cũng có thể họ quá tôn sùng với lý tưởng cao siêu nên cho rằng hạnh phúc chẳng đáng quan tâm đến. Họ thường đứng trên vách đá cheo leo chỉ dẫn, nhắc nhở và cảnh tỉnh chúng ta né tránh tai ương sắp đến.

Nhưng khoảng thời gian trước và sau tai ương là gì?

Đó chính là hạnh phúc.

Thụ hưởng hạnh phúc đòi hỏi phải học tập, khi hạnh phúc sắp tới cần phải nhắc nhở hoặc dự báo trước.

 Con người có thể tự nhiên học được sự thụ hưởng của giác quan, nhưng con người không thể có khả năng bẩm sinh nắm biết được âm luật của hạnh phúc.

Niềm vui của linh hồn và cảm nhận khoan khoái của giác quan là một cặp anh em sinh đôi, lúc quyến luyến nhau, lúc xa rời nhau.

Hạnh phúc là một loại hình rung động của tâm linh, nó giống như đôi tai nghe âm nhạc, cần không ngừng rèn luyện.

Nói theo triết lý, hạnh phúc là khi hết khổ đau. Tần số xuất hiện của hạnh phúc không ít như chúng ta nghĩ.

Con người ta thường đứng nhìn cỗ xe kim mã hạnh phúc đi khuất xa rồi mới nhặt sợi lông ngựa vàng vương trên mặt đất và bảo rằng: ồ! Té ra ta đã nhìn thấy hạnh phúc.

Con người ta thường thích hồi tưởng lại dư vị của hạnh phúc, nhưng lại thường bỏ qua những thời khắc hạnh phúc tỏa hương thơm. Những lúc đó chúng ta thường vội vã bận bịu với công việc gì đó.

Trên Trái đất này, người ta thường dự báo bão xa bão gần; dự báo mưa đá; dự báo nạn châu chấu; dự báo động đất... nhưng chưa ai dự báo hạnh phúc.

Thực ra, cũng như vạn vật khác trên thế gian này, hạnh phúc cũng có những dấu hiệu báo trước.

Hạnh phúc thường mông lung, hạnh phúc rất công bằng dâng tỏa hương thơm tới chúng ta.

Bạn chớ trông chờ hạnh phúc đến với bạn một cách ồn ào, phần lớn hạnh phúc đến với chúng ta đều lặng lẽ.

 Bạn cũng chớ nghĩ rằng hạnh phúc có thể tuôn trào xối xả như ta mở to vòi nước mà cần tĩnh tâm bình lặng thể nghiệm vị ngọt ngào của hạnh phúc.

Hầu hết mọi niềm hạnh phúc đều bình dị, hạnh phúc không giống như quả pháo sáng vạch một đường đỏ rực trên bầu trời cao thẳm. Hạnh phúc khoác chiếc áo choàng bình dị và bao trùm hơi ấm lên chúng ta.

Hạnh phúc không thích ồn ào, hạnh phúc thường xuất hiện lặng lẽ.

 Nó là mẩu bánh mì trong lúc đói lòng, nó là ánh mắt đồng cảm trong cơn hoạn nạn, là một lần vuốt ve vụng về của người cha, là một mảnh thư tình mềm mại của bạn gái... Đó là những niềm hạnh phúc nghìn vàng khó mua nổi, đó là những viên hồng ngọc rực rỡ gắn trên chiếc khăn lụa đã phai mầu.

Hạnh phúc có lúc trang điểm diễm lệ tinh nghịch đến với chúng ta. Dịp may, tình bạn, thành công, đoàn tụ..., những niềm vui đó gần giống như hạnh phúc nhưng không phải là hạnh phúc.

Hạnh phúc chỉ mượn chiếc áo khoác ngoài của những niềm vui đó rồi e lệ bước đến, bước đến thật gần ta. Khi ta gỡ bỏ chiếc khăn voan che mặt mới phát hiện hạnh phúc là cả một nội hàm sâu sắc.

Hạnh phúc có lúc rất ngắn ngủi, không dài dằng dặc như khổ đau. Nếu ta chia khổ đau và hạnh phúc trong suốt cuộc đời con người thì thể tích của khổ đau là một khối khổng lồ, còn hạnh phúc chỉ là một mẩu quặng nhỏ xíu. Nhưng kim nam châm của cuộc đời sẽ chỉ về phía hạnh phúc, vì hạnh phúc là một thỏi vàng vô giá.

Hạnh phúc có mặt cắt hình thang, hạnh phúc có thể rộng mở cũng có thể thu nhỏ lại, chủ yếu là bạn có trân trọng hạnh phúc không?

Chúng ta hãy trân trọng hạnh phúc. Khi hạnh phúc đến, bạn hãy say sưa tận hưởng từng giây phút. Khoa học hiện đại đã chứng minh, kết quả của việc làm tập trung tư tưởng hơn hẳn kết quả những việc làm lơ đãng.

Khi mùa xuân đến, chúng ta hãy tự nhủ lòng: đây là mùa xuân, trong lòng chúng ta sẽ trào dâng những chồi xanh tình cảm.

Khi hạnh phúc đến, chúng ta hãy tự nhủ lòng: cần ghi nhớ thời khắc đáng quý đó, hạnh phúc sẽ quyến luyến mãi với chúng ta.

Như vậy, cuộc đời chúng ta có rất nhiều hạnh phúc.

Vì thế, khi được mùa, chúng ta hãy cùng bè bạn nhảy múa hát ca tận hưởng niềm vui được mùa.

 Hạt lúa bội thu đã đền đáp mồ hôi lao động của chúng ta, chúng ta có quyền đắm mình trong niềm vui đó. Hãy nhanh chóng xay lúa để nướng chiếc bánh mì thơm phức hoặc thổi nồi cơm gạo mới ngạt ngào...

Vì thế, khi chúng ta từ chân trời góc biển trở về sum họp với người thân, xin đừng vội nghĩ tới giờ phút chia ly sau đó, bởi lẽ trong những tháng ngày dài dằng dặc tiếp theo còn có vô số đêm khuya vắng vẻ để ta day dứt với nỗi buồn xa xứ.

Hãy quý trọng từng giây phút sum họp với người thân, hãy biến những giây phút đó thành những giọt rượu cồn để đốt cháy lên ngọn lửa xanh của hạnh phúc. Chúng ta hãy nâng cốc cùng nói rằng: chúng ta đang hạnh phúc.

Vì vậy, khi chúng ta quây quần bên bố mẹ già, dù tóc bố mẹ ta đã bạc phơ, sức khỏe các cụ đã yếu lắm rồi, nhưng bạn hãy cam đảm tự nói rằng: tôi đang rất hạnh phúc.

 Vì sao vậy? Vì trời đất tạo hóa khôn lường, ắt có ngày bố mẹ bạn sẽ mãi mãi đi xa. Lúc đó bạn sẽ nhớ lại và ao ước giây phút tuyệt vời của hiện tại.

Hạnh phúc không cùng dạo bước sánh vai với tài sản, địa vị, uy tín, hôn nhân... của bất kỳ ai. Hạnh phúc chỉ là cảm giác trong tâm linh của bạn.

Vì vậy, khi trong tay bạn không có gì, bạn vẫn có thể nói rằng: tôi rất hạnh phúc, bởi lẽ bạn còn có một cơ thể khỏe mạnh.

Và khi bạn không còn khỏe mạnh nữa, bạn vẫn có thể mỉm cười nói rằng: tôi rất hạnh phúc, bởi lẽ bạn vẫn còn một trái tim không ngừng đập. Thậm chí khi trái tim bạn đã ngừng đập, bạn ta vẫn có thể lớn tiếng nói với vũ trụ rằng: tôi rất hạnh phúc, tôi đã từng sống trên Trái đất này.

Thường xuyên tự nhắc nhở mình chú ý tới hạnh phúc sẽ giống như những ngày đông giá thường xuyên ngắm Mặt trời, chúng ta sẽ thấy lòng mình luôn ấm áp...

CHU CÔNG PHùNG dịch