Đưa mẹ về, mẹ ở đây buồn quá Sang bên này mẹ gặp các con rồi Thấy gia đình được đầm ấm êm vui Vậy là đủ, đưa mẹ về con nhé !
Đưa mẹ về, mẹ ở đây buồn quá Vừa sáng ra nhà đã vắng mọi người Mẹ ở nhà lủi thủi một mình thôi Buồn chết được, đưa mẹ về con nhé !
Đưa mẹ về, mẹ ở đây buồn quá Mẹ ở đây là gánh nặng cho con Gia đình con, mẹ thấy... có gì không ... Chắc tại mẹ, đưa mẹ về con nhé !
Đưa mẹ về, mẹ ở đây buồn quá Mẹ thương con đã vì mẹ khổ nhiều Con đi làm, con vất vả sớm chiều Thêm mẹ nữa, đưa mẹ về con nhé !
Đưa mẹ về, mẹ ở đây buồn quá Từ xưa nay mẹ thích chuyện ngọt ngào Ở với con đôi lúc ... thấy làm sao ... Mẹ không hiểu, đưa mẹ về con nhé !
Đưa mẹ về, mẹ ở đây buồn quá Hàng xóm này là hàng xóm ... người dưng Sống ở đây có miệng cũng như câm Cô đơn lắm, đưa mẹ về con nhé !
Đưa mẹ về, mẹ ở đây buồn quá Không, đừng đưa viện dưỡng lão con ơi Nghe cái tên mẹ đã sợ lắm rồi Con nghe mẹ, đưa mẹ về con nhé !
"Đưa mẹ về, mẹ ở đây buồn quá !" Một trời buồn đổ lệ ... tiễn mẹ đi Đã muộn rồi ! Tang lễ lớn ích gì ! "Mẹ buồn quá, đưa mẹ về con nhé !"
Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười
Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê Mười năm tóc mẹ màu tang trắng Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn Bên đời gió tạt với mưa tuôn Con đi góp lá nghìn phương lại Đốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao Mẹ xa xôi quá làm sao vói Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Đừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ Đau thương con viết vào trong lá Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi Ví mà tôi đổi thời gian được Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.
Trần Trung Đạo
|