Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm, cẩn thận khóa xe rồi mới bước vào nhà. Không đợi gọi, Duyên nghe tiếng xe của anh thì vội rời khỏi bếp bước lên, thấy anh nàng tươi cười hỏi:
– Hôm nay anh về sớm vậy?
Bình buông mình xuống ghế, thái độ không buồn, không vui:
– Anh xin về sớm, chiều nay phải đi dự tiệc cưới…
– Của ai?
Im lặng một chút rồi Bình mới trả lời gọn lỏn:
– Ánh!
Duyên đưa mắt nhìn anh, không biết nói lời an ủi gì cho phù hợp. Nàng ngập ngừng hỏi:
– Vậy thì anh về chuẩn bị đi, chớ còn tới đây thì trễ sao?
Bình đưa cho Duyên chiếc giỏ có tên một Shop thời trang nổi tiếng:
– Anh muốn em cùng đi với anh. Ðây là chiếc đầm em sẽ mặc…
Duyên tự nhiên cầm lấy và mở ngay ra xem. Nàng tròn mắt khi thấy đó là chiếc đầm kiểu rất đẹp và hợp thời trang, lại là màu trắng mà nàng thích:
– Wow! Anh mới mua hả? Sao anh biết em thích màu trắng?
Bình không đáp, Duyên cũng chỉ hỏi cho có, vì họ là bạn của nhau đã lâu, nếu Bình biết một số sở thích của Duyên cũng không lạ, ngược lại một số chuyện khác về Bình, anh cũng không giấu Duyên, như chuyện tình đã tan vỡ của anh và Ánh. Nhưng Duyên có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Bình mua quà cho nàng. Thời gian gần đây mỗi lần buồn chuyện riêng, Bình đều tìm đến Duyên để trút hết mọi suy nghĩ cho nàng nghe, Duyên ân cần chia sẻ, nói với anh những lời có thể xoa dịu được lòng anh. Bình và Duyên ở hai tỉnh khác nhau, sau khi học xong cả hai cùng ở lại thành phố tìm kiếm cơ hội để đổi đời, nhưng tìm hoài chưa thấy cơ hội đến. Rồi thời gian thấm thoắt thoi đưa, tuổi trẻ của họ lùi về phía sau. Ba má của Bình bắt đầu nhắc con trai về chuyện hôn nhân, họ muốn anh về quê lập nghiệp, rồi lấy vợ nếu không thành công ở thành phố. Nhưng lúc đó Bình đang “vướng bận” tình cảm với Ánh, một cô gái có gia thế hơn hẳn anh lại là dân ở thành phố, nên Bình chưa thể đưa Ánh về ra mắt cha mẹ vì e ngại người yêu chê gia cảnh của mình khi tình cảm giữa hai người chưa đến hồi thắm thiết. Lần đó Bình đã nhờ Duyên đóng vai người yêu của anh để về quê do sự thúc bách của ba má anh. Duyên đồng ý giúp để anh “câu giờ” với ba má mình, một phần nàng cũng muốn Bình ở lại thành phố. Sự thân thiết của hai người khiến nàng tự nhiên khi về nhà Bình, anh định khi nào có thể tuyên bố chính thức với Ánh, Bình sẽ xin lỗi và giải thích với ông bà sau. Nhưng nửa đường đứt gánh tình yêu, Ánh và Bình chia tay. Duyên lại đồng hành với anh suốt chặng đường sau đó.
Họ giống một đôi tình nhân hơn là đôi bạn, đôi lúc nàng tự hỏi “Có phải đây là một tình yêu biến thể từ tình bạn? Có những mối tình không có khúc dạo đầu bằng những lời tỏ tình…”. Từ ý nghĩ thầm kín đó, Duyên có lúc “tưởng” mình là người yêu của Bình, hay cũng gần như vậy và nàng chờ đợi từ Bình một sự xác định nữa thôi. Bỗng nhiên hôm nay anh có sự khác lạ này khiến Duyên không khỏi ngạc nhiên trong lòng:
– Gì mà ngẩn ra vậy người đẹp?
Duyên cười mỉm:
– Em đang ngược thời gian trở về quá khứ phút giây chạnh lòng…
– Quá khứ đó có anh chứ?
Duyên gật gật:
– Có lúc ẩn, lúc hiện…hihihi…
Bình quay ra cửa:
– Em sửa soạn đi, nhớ trang điểm thật đẹp nhé, hôm nay em phải thật nổi bật đó. Anh cũng về chuẩn bị, một lát sẽ đến đón em…
Bảo Huân
Bình không ngỏ lời mời Duyên cùng đi với anh, có vẻ anh xem đó là việc hẳn nhiên Duyên tự biết. Và thật là không đợi anh phân trần, nàng tự cho mình hiểu hết ý nghĩ của anh, cố gắng làm anh hài lòng trong một số việc mà nàng có thể. Khi Bình vừa rời đi là Duyên lập tức trang điểm, rồi mặc chiếc đầm mà Bình mang tới, trong lúc chờ đợi nàng cứ xoay người nhìn mình trong gương với sự hài lòng. Thường ngày Duyên không trau chuốt nhan sắc cho lắm, nên hôm nay với dung mạo này nàng cảm thấy như mình thành một người khác, tấm gương phản chiếu một khuôn mặt rất xinh đẹp nên nàng thích ngắm nghía…
Bình trở lại không lâu sau đó, anh trố mắt nhìn Duyên:
– Có phải là em không vậy?
Duyên cười vui vẻ:
– Dạ! Chính là em đây!
Bình gật gù:
– Người ta nói “Người đẹp nhờ lụa” quả không sai.
– Vậy ra nếu không nhờ cái áo này thì em xấu sao? (Duyên phụng phịu)
Nói rồi Duyên lại quay nhìn vào gương. Bình buột miệng:
– Ngắm mãi không sợ mòn cái gương sao?
Duyên lườm Bình khi thấy anh vẫn chăm chăm nhìn mình:
– Vậy anh ngắm em mãi không sợ mòn con mắt ư?
Bình không đáp, lấy một cái hộp nhỏ có cặp nhẫn trong túi áo ra, anh gỡ một chiếc đeo vào ngón áp út của mình, với thái độ thản nhiên anh đưa chiếc còn lại trong hộp cho Duyên.
– Em đeo đi!
Duyên trố mắt nhìn Bình vì không hiểu ngụ ý gì khi anh muốn nàng đeo nhẫn đôi với anh như vậy. Nhưng Bình chỉ chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Tần ngần một chút rồi nàng cầm lấy chiếc hộp, lấy nhẫn xỏ vào ngón áp út của mình vừa lẩm bẩm “Chả lãng mạn tí nào”, dù nghĩ vậy nàng vẫn thấy trong lòng có một niềm vui không nhỏ.
o O o
Tiệc cưới của Ánh tổ chức ở một nhà hàng sang trọng. Tiền sảnh đẹp và mọi người đang tạo dáng chụp ảnh. Bình và Duyên đến chào Ánh và tân lang của cô, xong anh tỏ cử chỉ âu yếm nắm tay Duyên ra ngoài chọn những cảnh đẹp chụp ảnh cho nàng. Ánh đang đón khách nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt quan sát người tình cũ đang vui vẻ với “người yêu” mới của anh ta. Ánh không lạ gì Duyên, đó là một người trước đây nàng không mấy thích vì thấy Bình thân thiết nhưng anh luôn giải thích là em gái!
Lý do Ánh chia tay với Bình không phải vì Duyên, mà là do Ánh gặp được người có thể đem đến cho cô một đời sống tốt mà Bình không có. Anh chỉ có cái mã ngoài đẹp trai, phong lưu thì chưa đủ. Trong khi Ánh là người thực tế, hôn nhân với nàng không phải là một mái nhà tranh có hai trái tim vàng, mà là một đời sống có mọi thứ vật chất mà một người được sinh ra trong một gia đình giàu có như nàng tiếp tục được hưởng, Bình không phải là người có thể đem đến cho nàng điều đó. Ánh hiểu “Yêu và lấy nhau thì quá dễ, nhưng ăn đời ở kiếp với nhau mới là khó…”, với Ánh phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, mọi thứ chỉ có thể quyết định bởi tiền và quyền, và nàng đã gặp được người đó nên Bình trở thành quá khứ!
Bây giờ Ánh đang là cô dâu của một người có chiều cao thấp hơn cô nửa cái đầu nhưng tài sản và địa vị giúp anh ta cao lên trong mắt cô. Ánh là người quyết định chia tay với Bình, nhưng nhìn Bình lịch lãm bên cạnh người khác. Nhất là vẻ đẹp dịu dàng của cô gái kia có vẻ nổi trội hơn cả cô dâu, khiến Ánh khó chịu. Ánh có cảm giác Bình đang muốn trêu ngươi cô, muốn tỏ ra anh cũng đang hạnh phúc với người mới. Tâm trạng của Ánh thật kỳ lạ, giống như cô bị ai đó cướp mất khỏi tay mình một thứ mà cô cũng rất thích. Sự háo thắng của một người chưa bao giờ nghĩ mình thua cuộc hôm nay bị thách thức khiến suốt bữa tiệc Ánh không còn thấy vui vẻ, hứng thú trong vai cô dâu của mình, cô gượng gạo cho đến tàn tiệc. Rồi cơ hội tiếp cận với hai kẻ đang làm Ánh chướng mắt cũng có:
– Ồ! Chiếc đầm anh mua tặng em lúc trước em không nhận, giờ Duyên mặc vừa vặn nhỉ? Vậy là vóc dáng chúng ta bằng nhau…(Ánh nhìn Duyên đầy vẻ giễu cợt) Cả chiếc nhẫn kia nữa, anh phải cảm ơn vì em đã từ chối nhận nó, nên bây giờ người này có để đeo! Xin chúc mừng, chừng nào thành hôn nhớ mời vợ chồng em nhé…
Nghe Ánh nói, đôi mắt Duyên như sẫm lại, nàng cười ngượng cúi mặt xuống bối rối vừa hổ thẹn. Còn Bình thì đưa tay quàng vai Duyên:
– Phải mời chứ, vắng mặt em sao được.
Trên đường về, Bình vui vẻ nói với Duyên:
– Em giỏi lắm, vào vai rất tuyệt!
Duyên ngạc nhiên:
– Vai gì ạ?
– Những cử chỉ thân mật của chúng ta y như là tình nhân, bởi vậy cả đám đang tưởng tụi mình là một cặp đó thôi.
Duyên sửng sốt vì nàng đã hiểu ý của Bình. Nhờ ngồi sau xe nên anh không nhìn thấy vẻ thất vọng của Duyên. Vì vậy anh thản nhiên nói:
– Ánh nghĩ rằng anh sẽ tôn thờ cô ấy mãi ư? Anh tin rằng với bản chất của Ánh, nàng sẽ tức tối lắm khi thấy tụi mình…như vậy!
Duyên định nói “Rất tiếc, em không phải là kịch sĩ, Tình yêu không thể giả, nên em không hề đóng kịch, mà do đã chủ quan, ngộ nhận khi tưởng anh có tình cảm với em…”, nhưng nàng im lặng. Duyên nhớ lại những câu nói của Ánh, rồi nghĩ nếu là người hiểu biết thì Ánh không nên nói. Có một số trường hợp người ta muốn họ cao hơn người khác bằng cách hạ đối phương xuống, đôi khi chỉ chứng tỏ bản chất tiểu nhân, Duyên không quan tâm đến thái độ của Ánh, vì nàng xếp Ánh vào loại người đó.
Quan trọng là Bình, giờ nàng đã hiểu ra, Duyên thấy ngay Bình tầm thường khi mượn nàng để lấy lại cái mà anh cho là sĩ diện khi bị Ánh phản bội, đó mới là điều nàng suy nghĩ. Sự chân thành trước nay nàng dành cho anh không hề tính toán, ngay lập tức bị anh phá vỡ. Người ta biết nhau là duyên, nhưng nếu không nợ để gắn bó thì chia tay nhau là bình thường, làm tổn thương nhau chỉ sinh ra lòng oán hận. Trong chuyện này Bình đã dùng mảnh vỡ tình yêu của anh để cứa vào tim Duyên một vết thương, Duyên không đáng bị như vậy và nàng biết mình phải làm gì. Vừa bước xuống khỏi xe, Duyên tháo ngay chiếc nhẫn trả lại cho Bình. Anh vẫn chưa hiểu là Duyên vừa thoát khỏi cơn mộng do anh tạo ra:
– Ồ! Em cứ đeo đi, chừng nào cần anh sẽ nói…
Duyên lắc đầu, nàng không cho phép mình cầm trong tay những thứ không phải của mình, trong trường hợp này lại là cầm giùm cho người khác. Từ lâu sự dễ tính của Duyên khiến Bình không giữ ý, và lần này anh đã phạm phải sai lầm mà người quá hiền như Duyên cũng khó lòng chấp nhận, nhưng nàng không tỏ sự bất bình quá mức đang đến trong tâm thức. Chỉ buột miệng:
– Chúng ta là “tình nhân có thời hạn”, giờ đã đến hồi kết rồi. Em chỉ “giúp” anh đến đây, và đừng lặp lại một lần nào nữa. Những gì không thuộc về em, em không thích giữ, cả chiếc áo này em sẽ gởi lại anh sau. Phần anh nên buông bỏ hình ảnh người đã phản bội anh đi, đó không phải là thứ có thể đem lại cảm giác dễ chịu.
Dĩ vãng dù không vui cũng hãy biến nó thành kỷ niệm chứ đừng thành nỗi hận…
Nói rồi nàng bước vội vào nhà. Bình ngơ ngác vì thái độ khác lạ của Duyên, nhưng không còn sớm nữa nên anh chào nàng rồi quay xe đi, định hôm khác sẽ giãi bày cho Duyên hiểu. Duyên vào nhà với cảm giác rất mệt mỏi, chỉ muốn gục xuống, nằm xuống ôm lấy sự bẽ bàng của mình cho thấm thía một cơn đau. Nàng không hối hận vì đã dành tình cảm cho Bình, dù tình yêu mà cô tưởng, lúc như có, lúc như không, còn bây giờ Duyên hiểu rõ tất cả là do mình ngộ nhận. Nàng nghĩ khi Bình còn cố chấp nghĩa là chưa quên Ánh. Duyên không trách Bình, cũng không tự trách mình. Không phải ngày nắng nào cũng đẹp, trách chi bầu trời! Duyên chưa đủ từng trải để nhận ra và hiểu được những thâm sâu trong lòng người. Nàng sống chân thật và nghĩ ai cũng như mình, nhưng một khi đã nhận ra chân tướng của sự việc thì giống như ly nước bị hất đổ, tiếc làm gì những thứ không thể hốt lên. Giữa Duyên và Bình tình yêu không phải, mà tình bạn cũng không xong, chẳng có gì rõ ràng trong tình cảm nhập nhằng đó, thì thà làm người lạ, còn hơn ở bên cạnh nhau mà không là gì của nhau.
o O o
Mấy ngày sau Bình không gọi điện thoại cho Duyên, đúng hơn là anh ngại. Thái độ của Duyên cho thấy là nàng đã bị tổn thương, anh biết mình có lỗi! Anh đã quen với việc trút hết cho Duyên mọi suy nghĩ, cho tâm trạng nhẹ nhõm, nhưng không quan tâm khi nàng ôm giữ có nặng nề, quá sức chịu đựng không. Nhớ lại thái độ kiêu hãnh của Ánh và vẻ dịu hiền của Duyên trong bữa tiệc, buộc Bình phải so sánh, rồi chợt thấy Ánh quay lưng là may mắn cho anh, hình bóng người mà anh một thời mong sánh đôi trên đường đời với mình chợt tan biến.
Mấy ngày qua không gặp Duyên, Bình mới có thời gian để tự vấn lòng mình, có một nỗi nhớ rất rõ hướng về Duyên. Ðúng rồi, anh đã chậm, chậm ngỏ lời đúng lúc với Duyên bởi sự thất bại trong trong tình yêu với Ánh khiến anh thận trọng, nhưng những gì phát xuất từ trái tim chân thật tự nó phải đến. “Anh không hề có ý định xúc phạm em, chỉ vì không kịp suy nghĩ để kềm chế được cảm giác bị phản bội nên anh đã hành động sai. Anh vì sĩ diện của mình mà làm tổn thương em, hãy tha thứ cho anh..”
Không chần chờ nữa, phải đi gặp Duyên, anh cần nói rõ lý do với nàng và anh biết Duyên sẽ bỏ qua sai lầm của anh, nàng vốn luôn là người hiểu anh mà.
o O o
Bình nhìn căn phòng khóa cửa im lìm, rồi xem đồng hồ. Ðã quá giờ làm việc sao Duyên chưa về nhà? Chưa kịp lấy điện thoại gọi cho nàng, thì một chị ở bên cạnh phòng Duyên bước ra khi thấy anh:
– Duyên gởi cho anh cái này. Cô ấy về quê mấy hôm nay rồi, phòng cũng đã trả. Nếu có lên lại chắc cũng không ở đây nữa…
Bình nhận chiếc giỏ từ tay chị, đó là chiếc giỏ đựng chiếc áo anh đã đem tới cho Duyên. Anh cám ơn rồi đứng thừ ra, đưa tay mở chiếc cúc áo và xoay xoay cổ tìm sự dễ chịu. Bình đã chậm thêm một lần nữa sao? Không! Với một báu vật, thì nhất định phải tìm lại cho được khi lỡ tay làm rơi nó. Bình quay ra ngõ, ánh đèn sau lưng soi bóng anh ngã dài trước mặt. Chợt thấy ngay cả chiếc bóng của mình, anh cũng đi sau nó…
ĐPTT