Bên trong ngăn kéo có một cuốn sách nhỏ, bìa màu đen xinh xắn trông như một cuốn Kinh thánh.
Ăn cơm xong Khoa và Huy ra ghế sofa khi Nhi mang đến hai tách trà nóng mới vừa pha, hai người đàn ông nhâm nhi uống trà, còn Nhi dọn dẹp bàn ăn.
Huy vẫn thường được vợ chồng Khoa mời đến ăn cơm như thế này, hơn cả tình bạn, Huy như một thành viên trong mái nhà này.
Tiếng Huy đằng sau lưng Nhi đang đứng rửa bát:
– Hôm nay Huy có một món quà nhỏ tặng vợ chồng Khoa, nhưng sẽ có ích cho Nhi đấy.
Nhi quay đầu lại:
– Anh Huy làm cho Nhi hồi hộp, cái gì vậy anh?
– Một bức tranh Huy mới vẽ, xứng đáng để treo ở …bếp của Nhi, để Nhi vừa rửa bát vừa nhìn tranh cho mau xong việc ấy mà !
Huy lấy từ cái túi xách ra một bức tranh đưa ra trước mặt vợ chồng Khoa
Nhi đứng sựng nhìn bức tranh, đó là một rừng Thu lá đổ có những con đường nhỏ quanh co và mất hút sau những gốc cây xa tít ở cuối trời.Tất cả là một màu vàng úa, hiu quạnh và nên thơ.
Khoa tấm tắc khen:
– Đẹp ! Huy vẽ bức tranh này lâu chưa?
– Mới tuần trước Huy coi movie trên ti vi, cảnh rừng Thu làm Huy xúc động nên cố ghi nhớ những hình ảnh, màu sắc, để vẽ lại, chỉ trong vòng vài ngày là xong.
Nhi thì kêu lên:
– Anh Huy là hoạ sĩ từ bao giờ thế?
– Tay vẽ nghiệp dư ấy mà, khi nào Huy thích thì mới vẽ.- Huy đáp.
– Trời ơi, vẽ được thế này thì là hoạ sĩ rồi, vậy mà bây giờ Nhi mới biết. Anh Khoa, chúng ta phải treo bức tranh này ở phòng khách, phải không anh?
– Ừ, phòng khách nhà mình đang cần một bức tranh.
– Thế mà anh Huy nói treo bức tranh này ở trong bếp, anh định chê Nhi không biết thưởng thức tranh đấy hả?- Nhi nói giọng trách móc, rồi cô nhìn Huy- mà anh Huy đã đặt tên cho bức tranh này chưa?
– Huy gọi nó là “Có những con đường”. Còn ý kiến của Khoa và Nhi?
Khoa vừa nâng ly trà vừa ngẫm nghĩ:
– Để Khoa xem nào…Tại sao cả một cảnh rừng Thu bát ngát thế kia bị bỏ quên, để chỉ biết đến những con đường mòn nhỏ ??
Phải gọi là “Mùa Thu chết”, hay “Thu vàng” hay là “Mùa Thu lá bay”.
Nhi bật cười ôm lấy vai chồng:
– Anh ơi, anh chỉ toàn lấy tên ở các bản nhạc ra thôi…
– Thế Nhi hay hơn anh thì hãy đặt một cái tên đi!
– Em cần phải có thời gian, để lòng mình thấm với tranh, và sẽ có một cái tên chính xác.
Khi Huy giã từ vợ chồng bạn để ra về, Nhi vẫn chưa nghĩ ra tên nào khác đặt cho bức tranh.
Khoa đang loay hoay tìm một góc tường để treo tranh, anh trân trọng ướm hết chỗ này đến chỗ kia, làm Nhi phải liếc anh một cái và nũng nịu:
– Anh cưng bức tranh hơn em nữa, em ghen cả với anh Huy đấy.
– Yên trí đi em, vợ anh là nhất mà bạn anh cũng …nhất. Nghe thì ba phải nhưng tình vợ chồng, tình bạn bè khác nhau, làm sao em so sánh được.
Huy và anh là bạn thân từ Trung học đến Đại học, có cả một thời gian dài gần gũi và chia xẻ những buồn vui…
– Thôi em hiểu rồi, tình bạn của hai anh bao la như anh đã từng nói chứ gì. Nhưng này anh, em ngạc nhiên thật đấy, Huy có học vẽ bao giờ đâu mà vẽ bức tranh này đẹp thế?
– Anh ta có khiếu về vẽ, và nhất là cái cảnh rừng Thu kia đã gây một ấn tượng nào đó với Huy, nên Huy mới vẽ xuất thần và nhanh chóng như thế.
Nhi âu yếm nhìn chồng:
– Cũng như anh đấy nhỉ, tính đơn giản thực tế thế mà ngày xưa viết thư tình cho em thật là lãng mạn đam mê, làm em cảm động, có bao nhiêu lá thư tình của anh em đều thuộc hết.
Khoa vụng về gạt đi:
– Thôi đừng làm anh mắc cở, cái thuở mới yêu ấy mà…
Một tuần sau Huy vào nằm bệnh viện vì bị cảm, vợ chồng Khoa trên đường đến thăm bạn, Khoa nói với vợ:
– Bệnh cảm nghe đơn sơ, tầm thường như vậy có thời đã thành dịch làm chết bao nhiêu người trên thế giới, mà nếu không chết thì cũng làm khổ người ta, sổ mũi sụt sùi cả ngày, đau cuống họng, mệt mỏi chẳng muốn làm việc gì cả…
Nhi đùa:
– Mà những anh chàng độc thân như Huy không có tay vợ chăm sóc càng dễ bị cảm hơn.
Sao anh không giục Huy lấy vợ đi, tội tình gì mà cứ độc thân mãi thế?
– Ai mà biết được cái thằng bạn gàn của anh!
– Gàn thật đấy anh ạ, người gì mà hiền lành ít nói, ế vợ là phải rồi.
Khoa bênh cho bạn:
– Còn lâu Huy mới ế vợ, có mấy cô theo mà anh ta chưa thèm đấy !.
Đôi bạn vào đến phòng, Huy nằm trên giường bệnh, chăn phủ lên tới ngực, anh kể bị cảm , bác sĩ cho thuốc không khỏi, nên phải vào bệnh viện.
Nhi lập lại điều cô vừa nói với chồng:
– Tại anh Huy độc thân nên trời bắt anh cảm đấy. Anh Khoa có bao giờ bị cảm nặng thế này đâu!
Huy giữ im lặng, anh thường hay trả lời bằng sự im lặng, vợ chồng Khoa đã quen với cá tính của anh rồi, dù đôi khi họ không thể hiểu anh đang nghĩ gì!
Về đến nhà Khoa bảo Nhi :
– Chiều mai em chịu khó nấu ít cháo gà, cho nhiều hành lá, hạt tiêu…mang vào cho Huy. Đang cảm, ăn một bát cháo nóng ngon lành là nhẹ người ngay.
Tội nghiệp Huy, sống xa thân nhân, chỉ có vợ chồng mình bên cạnh, nên anh phải lo cho Huy, em nói đúng, nếu Huy lấy vợ, ấm thân nó mà cũng…khoẻ thân anh.
Nhi mắng yêu chồng:
– Anh chiều bạn quá đấy, lo còn hơn con mọn.
Hôm nay Nhi nấu một nồi cháo gà, cho Huy và cho hai vợ chồng cô cùng ăn luôn, mỗi lần Khoa bị cảm anh đều thích được ăn cháo gà để giải cảm, lần này đến lượt Huy.
Khoa dặn Nhi mang cháo vào bệnh viện sớm cho kịp giờ ăn chiều, đừng đợi anh về sẽ muộn.
Nhi sửa soạn một hộp cháo và bát thìa đầy đủ. Đến bệnh viện cô vào thang máy lên lầu 3, đang lúng túng chưa biết nên đi hướng nào thì có một cô y tá đi tới, Nhi hỏi phòng 303, cô y tá chỉ đường và nói hôm nay ca làm việc của cô chăm sóc cho bệnh nhân phòng 303. Nhi cám ơn và xách giỏ đi tiếp, vừa đi Nhi vừa nghĩ nếu Huy có vợ thì cái việc vặt này đâu phải của Nhi.
Đến trước cửa phòng 303, Nhi nhẹ xoay nắm cửa bước vào, cô tưởng sẽ thấy Huy mỉm cười, rồi cô sẽ đặt giỏ xuống, múc cháo nóng ra tô cho Huy ăn, và cô sẽ kể một câu chuyện nào đó vui vui trong ngày của hai vợ chồng cô cho Huy nghe…
Nhưng Nhi hơi khựng lại, Huy đang nằm ngủ, một giấc ngủ sâu thì phải, Nhi lúng túng không biết phải làm gì, cô không muốn đánh thức Huy dậy, giấc ngủ sâu cần thiết cho người bệnh hơn là một tô cháo, nhưng chẳng lẽ cô ra về? công lao nấu một nồi cháo ngon để mang đến đây. Thôi thì đành ngồi đợi một lúc.
Nghĩ thế Nhi nhè nhẹ ngồi xuồng ghế, và ngó ra phía cửa sổ, chỉ thấy trời mây, Nhi không dám nhìn Huy, vì nhìn trộm khi người ta đang ngủ là một điều bất lịch sự, mà cô không thể hoá thân thành bức tượng để nhìn ra cửa sổ mãi được.
Nhi nhè nhẹ mở ngăn kéo bàn cạnh giường Huy mong tìm được một cuốn báo hay cuốn kinh thánh cũng được, để đọc cho đỡ sốt ruột
Bên trong ngăn kéo có một cuốn sách nhỏ, bìa màu đen xinh xắn trông như một cuốn Kinh thánh.
Nhi mở cuốn sách, thì ra đó là cuốn nhật ký của Huy, một trang, hai trang và Nhi kinh ngạc khi thấy những lá thư tình của Khoa gởi cho Nhi trước kia được chép lại đầy đủ. Sao lại thế này nhỉ?
Trời ơi ! những trang thư riêng tư ấy là do Huy viết, Huy viết dùm cho Khoa, nhưng cho chính cả lòng Huy nữa.
Thì ra Huy cũng yêu Nhi, thuở cả ba còn ở giảng đường đại học. Khoa và Huy cùng có cảm tình với Nhi, nhưng Huy tự ý rút lui vì cuộc tình tay ba nào cũng sẽ có một kẻ dư thừa, anh làm kẻ dư thừa để cho Khoa tiến lên, Khoa không hề biết điều đó, Khoa vô tình và đơn giản quá, đôi khi anh không hiểu nổi những thầm lặng sâu kín của Huy dù họ rất thân nhau.
Khoa biết mình vụng về không có tài ăn nói nên nhờ Huy trổ tài văn vẻ viết giùm những lá thư tỏ tình với Nhi, và lấy được người mình yêu.
Nhi bàng hoàng run rẩy gấp vội cuốn sách bỏ vào ngăn kéo, thuở đó cô mến cả Khoa và Huy, hai anh đều đứng đắn thành thật, mỗi người có những ưu điểm riêng, nhưng rồi những lá thư tỏ tình ký tên Khoa làm cho cô cảm động và xiêu lòng với lời cầu hôn của Khoa.
Đã ba năm làm vợ Khoa, cô vẫn giữ những lá thư tình đầy ắp yêu thương ấy nào đâu biết rằng là những cảm xúc của một người khác gởi cho cô.
Nhi đỏ mặt bối rối khi nghĩ nếu ngày xưa Huy cứ đến với Nhi biết đâu cô đã là vợ Huy, người đàn ông đang nằm ngủ trên giường này, bên cạnh cô, là chồng của cô, chỉ một chữ “nếu” đơn sơ mà thay đổi cả một kiếp người. Ai mà biết được !!
Nhi xách giỏ đứng dậy, cô muốn chạy trốn ra khỏi đây ngay, cô sợ Huy thức dậy bất ngờ thì anh sẽ đọc thâý những bối rối vụng về của cô và Nhi không biết phải ứng xử làm sao cả. May quá Huy vẫn ngủ say, Nhi đi như chạy trong hành lang bệnh viện, hình như cái hành lang quá dài hay tại cô chạy quá chậm? mà cô vẫn còn luẩn quẩn nơi đây và lại đối diện cô y tá lúc nãy, cô ta mỉm cười với Nhi.
Về đến nhà Khoa vẫn chưa đi làm về, Nhi đổ hộp cháo đi và ngồi thừ người ra ở phòng khách, nghĩ ngợi lung tung, bất chợt cô nhìn lên bức tranh Huy vẽ đang treo trên tường, bức tranh được Huy đặt tên là “Có những con đường”.
Nhi là người nhạy cảm, bây giờ thì cô đã hiểu ý nghĩa của bức tranh, đó là những con đường của Huy và Nhi đi bên nhau nhưng chẳng bao giờ gặp nhau ở một điểm, những con đường tuyệt vọng trong màu vàng úa của mùa Thu chết.
Cô đã hiểu cái tâm hồn nghệ sĩ của Huy, khi yêu người ta làm được nhiều thứ, những lá thư tình kia, bức tranh này , là lời của trái tim Huy dành cho cô.
Khoa đi làm về tới nhà là hỏi ngay:
– Em đã mang cháo đến cho Huy chưa, nó có ăn hết không?
Lần đầu tiên trong đời cô nói dối chồng:
– Em mang cháo đi, vừa xuống xe, chỗ parking, hấp tấp làm sao rơi cả giỏ, cháo đổ hết nên phải quay về nhà.
Khoa nhăn mặt:
– Em bao giờ cũng là người chu đáo cẩn thận sao lần này đoảng thế! Nhưng sao em không về lấy cháo khác mang lên cho nó?
Nhi thoái thác:
– Thôi để lần khác, bây giờ chắc Huy cũng ăn bữa chiều rồi.
– Ừ thôi vậy, để chốc anh gọi hỏi thăm nó.
Huy thức giấc, anh vừa trải qua một giấc mơ đẹp tuyệt vời, trong một góc rừng Thu vắng như trong bức tranh mà Huy đã vẽ, Huy và Nhi đi trên những con đường mòn đó, anh nắm tay Nhi, cùng bước nhẹ trên lá vàng khô, trong gió thổi êm êm Nhi nũng nịu tựa đầu lên vai anh, tóc cô bay lất phất qua mặt anh một mùi hương quen thuộc làm anh ngây ngất, cái mùi thơm mà anh vẫn gọi là “ảo ảnh”.
Đó là mùi thơm trong giấc mơ, nhưng bây giờ mùi thơm ấy hình như vẫn đang quanh quẩn ở bên anh? Mộng và thực nối liền nhau như chuyện liêu trai….
Mỗi lần Huy đến chơi nhà vợ chồng Nhi, chỉ cần Nhi thoáng qua bên anh, anh sẽ nhận ra ngay Nhi đang đứng ở hướng nào, vì Huy đã quen với mùi thơm của Nhi, anh không biết Nhi đã dùng lotion, dầu thơm hiệu gì, nhưng mùi hương làm anh bị mê hoặc, anh gọi mùi đó là “ảo ảnh”, vì mùi hương và người đều ở xa quá tầm tay anh.
Có lần như một kẻ thất tình Huy lang thang đi Mall một mình, anh vào một tiệm bán mỹ phẩm thử tất cả các loại lotion, các loại dầu thơm để cố tìm ra mùi hương nào quen thuộc của Nhi.
Bất ngờ Huy nghe có tiếng cười khúc khích phía sau, là Nhi, anh như một thằng bé con đang ăn vụng bị bắt gặp, anh đỏ mặt nghe Nhi nói:
– Bắt gặp quả tang anh Huy đi mua quà tặng người yêu rồi nhé, anh thích loại gì? Có cần Nhi góp ý kiến không?
Lúc đó Huy chỉ muốn được nắm lấy bàn tay Nhi mà nói:” Đây là mùi hương mà anh yêu thích, anh đang đi tìm em”.
Nhưng Huy chỉ bối rối nói:
– Có nhiều mùi hương… lạ qúa…mùi nào cũng như… ảo ảnh, không là thật Nhi ạ..
Kể từ hôm đó cho đến giờ Huy vẫn chưa tìm ra mùi hương “ảo ảnh” đó.
Cô y tá mở cửa phòng bước vào làm Huy trở về thực tế, cô vừa sửa soạn làm thuốc vừa mỉm cười:
– Trông anh vui quá, anh vừa nói chuyện với một cô bạn gái thật dễ thương mà.
Huy ngạc nhiên:
– Tôi có gặp ai đâu?
Cô y tá cũng ngạc nhiên:
– Cô ấy hỏi thăm tôi phòng 303, cô mang theo một giỏ đồ ăn, tôi tửơng cô đã gặp anh rồi.
Cô y tá không đùa, Huy linh cảm là Nhi đã đến đây, thảo nào khi vừa tỉnh giấc Huy đã ngửi thấy mùi hương “ảo ảnh” quen thuộc.
Anh đã mơ một giấc mơ mà người trong mơ đang ngồi bên cạnh, gần mà xa, xa mà gần ! Nhưng tại sao Nhi lại ra về, không chờ anh thức dậy??
Đợi cô y tá vừa ra khỏi phòng, Huy mở ngay ngăn kéo bàn, cuốn nhật ký của anh để vội vàng lệch lạc, cuốn nhật ký mà Huy luôn luôn mang theo bên mình, để bất chợt có thể ghi lại những cảm xúc của mình.
Huy cầm cuốn sách lên, Nhi đã đọc nó, những ngón tay Nhi đã chạm vào đây, như đã chạm vào trái tim anh.
Tiếng điện thoại reo, Huy nghe đầu dây bên kia là Khoa, Khoa hỏi thăm và kể anh đã bảo Nhi nấu cháo để mang đến cho Huy, nhưng cô ấy sơ ý làm đổ cháo ngay tại parking bệnh viện, nên không vào thăm Huy được. Thôi, xin lỗi nhé,bao giờ Huy về sẽ được ăn bù bất cứ món gì.
Thế là Huy hiểu Nhi đã đến đây, một niềm vui, nỗi khổ và sợ hãi cùng lúc đến với Huy.
Sau hôm rời bệnh viện, Huy đến nhà Khoa dùng bữa cơm chiều như đã từng đến, căn nhà bạn vẫn ấm cúng, Khoa vẫn nồng nhiệt, chỉ có Huy là lúng túng ngại ngần như một kẻ phạm tội có thể bị kết án bất cứ lúc nào.
Anh thực sự chỉ muốn tình yêu thầm kín của anh được dấu mãi trong lòng, dù suốt cả đời người, để anh được gìn giữ nâng niu như một báu vật. Thế thôi!
Khi mới bước vào nhà anh đã nhìn thấy Nhi, cử chỉ cô cũng bối rối như anh.
Như thường lệ, sau bữa cơm Nhi lại dọn trà ra phòng khách cho hai người bạn nhâm nhi, và có thêm Nhi nữa, chắc cô đã qua được cơn bối rối, cô chỉ vào bức tranh của Huy và nói:
– Anh Huy này, Nhi cũng nghĩ ra một cái tên cho bức tranh rồi.
Khoa cười và đùa:
– Gớm, Nhi suy nghĩ đến mấy tuần mới xong một cái tên, chắc là phải độc đáo lắm?
– Em cũng gọi đó là “Có những con đường”.
– Thì có khác gì cái tên Huy đã đặt đâu?
– Vâng, em cũng thích thế! rất có ý nghĩa, như Huy và vợ chồng chúng ta luôn đi bên nhau, gần gũi nhau…Chúng ta mãi mãi là những người bạn quý của nhau cho dù cuối đời hay cuối trời cuối đất như những con đường trong bức tranh kia…có phải không anh Huy?
Huy nhìn Nhi, trong đôi mắt trong sáng và trung thực của cô anh nhận thấy cả một trời bao dung dịu dàng, lòng anh bỗng nhẹ nhàng thanh thản, và anh tin rằng những con đường tình tuyệt vọng trong bức tranh của anh rồi đây sẽ trở thành những con đường bạn bè đẹp đẽ giữa anh và vợ chồng Nhi mãi mãi.