Tôi đi làm về, vừa mở hé cửa đã nghe tiếng cô ấy dịu dàng như đang dỗ dành ai đó. Cô ấy bảo, “Xin lỗi quý vị khán giả thân yêu, hôm nay chuyến bay bị delayed nên MC của chúng ta đến không kịp giờ trình diễn. Ðể quý vị không phải nóng lòng chờ đợi, chúng tôi xin bắt đầu chương trình mà không có MC.”
Giọng nói cô ấy lọc qua cái microphone đắt tiền tôi mua tặng cô ấy hôm sinh nhật (sinh nhật thứ bao nhiêu tôi không thể nói ra đây dù không đến tai cô ấy nhưng đây là nguyên tắc lịch sự tối thiểu).
“Xin lỗi quý vị khán giả thân thương. Vì em không phải là chuyên viên kỹ thuật nên điều chỉnh âm thanh không được khéo, mong quý vị khán giả thân thương rộng lòng tha thứ.”
Tiếng nhạc trổi lên. Bài hát quen. Dàn máy karaoke, cũng món quà tôi mua tặng cô ấy sinh nhật năm trước. Âm thanh trong vắt và rộn ràng.
Nhạc dạo chưa hết cô đã cao giọng hát.
Tôi cởi giầy, xếp gọn một bên cửa, thong thả bước vào phòng khách. Tiếng nhạc rộn ràng không gian.
“À, thưa quý vị, MC của chúng ta đã đến rồi.”
Cô ấy đứng trên chiếc bàn cà phê trong phòng khách. Áo dạ hội hở vai, phủ kín hai bàn chân. Tôi tròn mắt ngỡ ngàng.
Tay trái microphone đưa sát miệng, tay phải đưa ra trước trong một cử chỉ chào đón đầy lịch lãm, cô ấy nghiêng đầu, “Xin chào đệ nhất MC của sân khấu hải ngoại.”
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Căn phòng chỉ có cô ấy và tôi. Tôi không phải là MC; tôi chưa bao giờ làm MC, chắc cô ấy nói với ai khác, nhưng trong phòng chỉ có cô ấy và tôi, hơn nữa cô ấy lại đang trìu mến nhìn tôi, bàn tay để ngửa, lòng bàn tay mở ra, những ngón thon hơi cong lại mời chào.
Bảo Huân
“Xin mời đệ nhất MC.”
Cô ấy nói trong tiếng nhạc và đưa cái microphone về phía tôi.
Tôi hít một hơi thật dài, nén hơi thở đầy hai lá phổi. “Em làm gì vậy?”
Giọng nói tôi chìm trong cơn lũ âm thanh phát ra từ hai cái loa đặt ở hai góc phòng.
Cô ấy nói gì đó nhưng tôi chỉ thấy môi cô mấp máy vì tiếng nhạc quá lớn. Tôi lắc đầu. Cô đưa cái microphone lên miệng, “Xin mời đệ nhất MC của sân khấu hải ngoại.”
Khúc nhạc dạo cũng vừa dứt, cô vội vã bắt tiếp vào tiếng nhạc. Giọng cô quắt queo như thân gỗ mục.
Tôi quơ tay, “Vặn nhỏ một chút đi.”
Cô nhìn chăm chú vào màn hình ti vi. Những dòng chữ liên tục chạy hàng ngang bên dưới khung hình. Tôi đứng sững, nhìn. Tôi như người mất trí.
Cô ấy lại… nữa rồi.
Âm thanh từ hai chiếc loa vỗ vào bốn vách tường, dội ngược trở lại rồi đâm sầm vào nhau, nhũng nhiễu, loạn cuồng.
Bản nhạc kết thúc. Tôi chờ cho tiếng nhạc ngưng hẳn. Cô ấy nghiêng người, khom hai đầu gối, vẽ vòng cánh tay ra trước để chào khán giả tưởng tượng của cô.
Từ cái cách cô ấy cúi chào với nụ cười nở hoa trên miệng, tôi có thể hình dung ra những đầu người loi nhoi chung quanh cô ấy, tôi có thể nghe ra tiếng vỗ tay vang động cả một thính đường rộng mênh mông. Tiếng huýt gió của bọn thanh niên quấn vào tiếng hò reo rách bung màng nhĩ.
Cô ấy cúi chào hai ba lần. Cô ấy xoay qua phải vẫy tay, xoay qua trái hôn gió. Âm thanh chùn chụt vọng ra từ cặp môi khô.
“Cảm ơn. Cảm ơn quý vị. Xin cảm ơn.”
Chợt cô ấy nhìn về phía tôi, tôi nhìn cô ấy, nhưng cô ấy chỉ nhìn về phía tôi chứ cô ấy không nhìn tôi. Cô ấy nhìn xuyên qua tôi, rồi cô ấy vẫy tay, cô ấy cao giọng, nói với đám khán giả sau lưng tôi, “I love you too.”
Hình như có tiếng đập cửa. Tôi vội vã bước ra. Tiếng nhạc vẫn náo động không gian. Cô ấy đang lim dim hai mắt, trôi dạt về một xứ sở xa xôi nào đó có một ông hoàng đầy quyền uy, có những lâu đài rực rỡ hoa đèn đón bước chân cô ấy.
Tôi mở cửa.
Hai người cảnh sát đứng trước mặt tôi. Người nam cảnh sát đứng tuổi, đuôi mắt có những nếp nhăn. Người nữ cảnh sát còn trẻ, có đôi con mắt xanh biếc.
Tiếng hát của cô ấy lùa qua khung cửa hẹp, ùa ra sân, tan loãng vào khoảng không. Cô cảnh sát khẽ nghiêng đầu, nheo mắt như thể bị khối âm thanh kéo nhùng nhằng hai đuôi con mắt.
“Có người gọi điện thoại than phiền,” người nam cảnh sát nói.
Không hỏi tôi cũng biết người ta than phiền vì chuyện gì. Tôi lúng túng gật đầu.
“Ông phải điều chỉnh âm thanh nhỏ lại,” người cảnh sát vừa nói vừa chỉ ngón tay vào trong nhà.
Tôi vội vã xin lỗi và quay lưng bước nhanh về phía phòng khách, hấp tấp quơ tay ra dấu. Cô ấy vẫn lim dim hai con mắt đã đầy những vết chân chim ở hai đuôi, cái miệng đỏ chót son môi vẫn uốn éo âm thanh mê đắm. Tôi biết cô ấy đang ở một xứ sở nào xa xôi lắm. Tôi bước lại nắm lấy cổ tay cô.
Cô chuyển microphone qua tay kia, nói bằng giọng nồng nhiệt, “Cảm ơn lòng ái mộ của quý vị. Thưa quý vị khán giả thân thương, vị mạnh thường quân này tặng hoa và muốn xin được song ca với em…”
Tôi lắc mạnh cánh tay cô, “Cảnh sát gõ cửa kìa.”
Cô ấy nhìn tôi, “Cảm ơn anh đã tặng hoa cho em…”
Người nam cảnh sát bước hẳn qua khung cửa, ló mặt nhìn vào phòng khách. Tôi nắm chặt cánh tay cô ấy, kéo cô ấy xuống khỏi cái bàn cà phê trong phòng khách. Cô ấy bước đi nhùng nhằng trong chiếc áo dạ hội phủ kín gót chân.
“Cảnh sát đến kìa.” Tôi gào vào tai cô.
Cô ấy đưa microphone lên miệng, “Thưa quý vị, xin quý vị giữ trật tự, nếu chúng ta không giữ trật tự, cảnh sát sẽ bắt chúng ta giải tán…”
Tôi chạy lại bên cái máy truyền hình, vội vã bấm nút tắt. Âm thanh tắt ngấm.
Người cảnh sát tròn mắt nhìn cô ấy.
Tôi thì thầm vào tai cô ấy, “Làm ồn hàng xóm, cảnh sát phạt bây giờ.”
Cô ấy gỡ tay tôi ra, xoay mặt lại phía cái ti vi, tôi nắm vội lấy cổ tay cô. Cô nhìn tôi đăm đăm, “Cho em nói vài lời với khán giả đã. Em là diva, em phải cư xử như diva!”
Rồi cô nhìn quanh căn phòng – những khán giả vô hình đang dán mắt vào cô, tôi biết thế bởi hai con mắt cô chớp nhanh bối rối, bờ môi cô run run, và lời cô nói ra thấm đượm nỗi buồn, “Thưa quý vị khán giả thân thương, vì sự việc ngoài ý muốn, MC bị cảnh sát bắt giữ, chương trình tạm gián đoạn. Hẹn gặp lại quý vị trong chương trình nhạc hội kỳ tới.”
Rồi cô quay về phía chúng tôi, mắt nhìn ai oán, “MC phá hợp đồng, em sẽ đưa vụ này lên Tối Cao Pháp Viện.”
HC (27 tháng 11, 2021)