Ông già Randy bán hot dog trên chiếc xe đẩy bằng nhôm sạch sẽ ở góc đường Washington, ngay khu đi bộ downtown Boston, sát cửa tiệm Macy, tới Halloween này là chẵn 15 năm.
Mỗi ngày, mùa nào cũng vậy, 9 giờ sáng là ông Randy đã đứng đó với chiếc xe nồng mùi xúc xích bò ướp tỏi, hot dog Ba Lan thơm lựng.
– Hi, Randy!
Bà Rosa, bán hàng ở cửa tiệm nữ trang, đồng hồ xéo bên kia đường đưa tay chào:
– Ok! Một xúc xích Ý, lớn, nướng thật cháy, không bỏ tỏi chua như thường lệ, lúc 12 giờ!
Ông Randy, vừa chào vừa nói, tay đảo mấy cái xúc xích trên lò:
– Bà có một ngày thật đẹp! Chúa ở với bà!
Bà Rosa mập mạp, bước tới bỏ tờ $20 vô hộp giấy, cười thật điệu, nụ cười ỡm ờ của người lớn tuổi, không chồng:
– Cha ơi, tôi cần đàn ông ở với tôi. Không phải Chúa! Giữ lấy tiền thối!
– Cám ơn!
– Hello Randy!
– Hi, Nicky!
Vicky ẹo ẹo bước tới, đưa tay điệu đàng như đứa con gái:
– Nhớ 2 cái xúc xích bò nhe cưng!
Ông Randy cười, Vicky cũng bỏ vô hộp giấy $20, ẹo ẹo băng qua đường, vô tiệm áo quần thời trang.
Ông cảnh sát ở trạm thường trực ngay đường xe điện ngầm:
– Randy! Một dog và coke.
– Hi, chưa về à? Randy hỏi.
– Chưa. Mấy ngày gần Halloween hay lộn xộn. Bữa nay tao trực tới 10 giờ tối.
Randy đưa gói giấy hot dog và lon coke cho người cảnh sát:
– Xong!
Ông lấy khúc bánh mì chả lụa, lon trà Lipton đá, kéo cái ghế vải, ngồi ăn bữa trưa.
Hồ Đắc Vũ
Hôm nay không khí như nghẹt lại dưới những đám mây xám, một ngày tháng 10 không đẹp của Boston. Halloween nào cũng vậy, làm như ma quỷ hiện về nhiều quá nên giăng ám khí đầy trời, mấy cây đèn đường cứ nèn nẹt khét mùi điện cháy.
3 giờ chiều, hơn 20 bao chips đủ loại sạch trơn.
Nancy, cô gái trẻ, bán mỹ phẩm trong cửa hàng Macy, cười:
– Randy, ông làm tôi tăng ký vì mấy bao khoai lang khô.
Randy cười, đưa tay lên trời:
– Alah, chips là của tui. Cô ăn là do ý Chúa.
Nancy cười, lấy bao chip khoai lang, biến sau cửa kính.
Giờ ăn nhẹ tấp nập với những người làm việc quanh khu này, Randy có một ngày đắt hàng như mọi ngày.
5 giờ chiều, trời bỗng chập choạng tối, mưa lâm râm lạnh.
Vắng khách, ông Randy kéo chiếc ghế vải, đúng lúc đang khom người định ngả lưng thì anh ta, người đàn ông trẻ mặc quần áo lính, đội nón vải đi rừng, quấn mình trong chiếc mền loang những vết nâu đậm, đã ngồi thù lù ở đó, ngay góc cửa tiệm Macy, cách Randy chừng 20 feet.
Randy nghi ngại hỏi:
– Hi, khỏe không?
– Cám ơn. Tôi không bao giờ khỏe. Ông thì sao? Buôn bán phát đạt?
Randy nhún vai:
– Yeah! Một ngày như hôm qua.
Randy ngồi xuống ghế vải, có thì giờ nhìn người lạ rõ hơn.
Anh còn trẻ, tóc tai như nùi giẻ chùi nhà nhét trong chiếc nón vải đi rừng sụp xuống che đôi mắt đen mệt mỏi trên khuôn mặt trắng xanh có những vệt xám ám khói. Chắc là mấy tay cựu chiến binh hồi hương bụi đời thường thấy trên khu downtown chứ gì. Randy nghĩ vậy.
– Du lịch?
Randy hỏi.
– Không, lính rừng. Ngồi chơi.
– Góc này buồn thiu.
– Nhưng tôi thích.
Anh cười.
– Xin lỗi, tôi là Mark.
– Randy.
– Tôi biết.
– Hê, sao biết?
Anh nhún vai:
– Tự nhiên. Ở đây ai cũng biết.
Mấy người khách tới, Randy bán buổi chiều ngon lành, hộp xúc xích bò 20 cây sạch trơn.
– Ông bán đắt hàng quá.
– Ô, ngày may mắn. Mấy người thích ăn xúc xích bò ướp tỏi của Ý, mình bán rẻ hơn người khác 50 xu. Hơn nữa, chắc họ thấy lớn tuổi, thương tình.
Ông lau tay, quay lại:
– Anh có muốn làm một cái xúc xích Ý không?
Mark cười nhẹ dưới vành nón:
– Tôi không tiền, xin lỗi tôi không xài tiền!
– Tôi mời.
– Cám ơn tôi không ăn được.
– Không ăn được? Anh ăn chay?
Mark cúi mặt:
– Không.
Ông Randy cười:
– Vậy tui ăn. Anh uống gì? Làm ly coke đi.
– Tôi cũng không uống.
Randy đứng dậy, đưa 2 tay lên, bất mãn:
– Không ăn, không uống. Anh nên coi lại mình! Man, cây trụ điện còn phải uống nước tiểu của chó đái mà.
Mark cười, tiếng cười như xe gắn máy nghẹt ống bô. Dãy đèn hiệu của tiệm đồng hồ bên kia đường bỗng chớp nháy, mùi kim loại cháy lại bốc lên.
Ông Randy bắt đầu thu dọn.
Ðã 8 giờ tối, trời tháng 10 se lạnh, ông khoác chiếc jacket, quay lại, định chào Mark. Nhưng Mark đã không còn ở đó, ngay góc Macy chỉ là đống mền dù.
– Có thể nó đi ăn phố Tàu. Cũng có thể ra đó làm một màn chích choác. Mẹ, ai biết.
Hôm sau, đúng ngày Halloween, ông Randy dọn hàng như mọi ngày, chỉ khác là bữa nay ông có thêm hai thau đủ thứ kẹo cho tụi nhóc con tối nay. Mấy người khách du lịch đi ngang, nhìn nhìn, bỏ đi.
Như mọi năm, ngày Halloween lúc nào cũng ế, chắc là ngày ma quỷ, con người biếng ăn.
3 giờ chiều. Ông Randy tắt lò nướng, uống hết ly trà đá, lim dim ngả người ra ghế vải định nhắm mắt vài phút, thì có tiếng điện xẹt xè xè.
Một giọng nói lạnh ngắt:
– Hello, ông Randy!
Ông bật dậy. Mark như đã ngồi trong đống mền dù từ bao giờ, anh nhìn ông với đôi mắt cá ươn:
– Bữa nay ế phải không?
Ông nhún vai, Mark tiếp:
– Halloween mà! Người ta dành cho ma quỷ ăn.
Lần đầu tiên ông Randy thấy Mark cười, nhe hàm răng trắng.
Ông kéo ghế gần bên Mark:
– Hê, dân bụi đời?
– Ừ. Không nơi nương tựa.
Mark buồn bã.
– Không một nơi trú thân.
Ông Randy thở dài.
Mark nói, tiếng của anh nghe như bản lề cửa khô nhớt.
– Mới năm rồi…
o O o
Tiểu đoàn Ranger của anh đóng tại trại Pratt, thuộc vành đai đầy núi đá và đèo quanh co ở thành phố Mazar-e-Sharif với trách nhiệm truy lùng, tiêu diệt hang ổ của Taliban và những căn cứ mật phía biên giới Ðông Bắc, sát Pakistan. Lần nào tiểu đội 6 A của Mark đi tuần vòng đai, họ cũng ghé tiệm tạp hóa trong khu làng nhỏ sát chân đèo Termez, nghỉ và dò la tin tức của bọn Taliban.
– Chào Esin.
– Chào các anh.
Esin là con gái bà chủ quán góa chồng (hoặc có chồng chạy theo Taliban), cô 17 tuổi, đẹp hơ hớ giữa vùng núi đá khô hốc Mazar-e-Sharif này.
Mark phải lòng, anh hay nói chuyện và cho cô vài bao thuốc lá (dù anh chưa bao giờ thấy cô hút), mấy bao kẹo chocolat, chai whiskey.
– Esin khỏe không?
Esin cúi xuống ho, bộ ngực căng cứng dưới tấm khăn choàng mỏng như mạng nhện.
– Em ho, khó thở vì bị lạnh mỗi đêm.
Vậy là 2 ngày sau.
– Ðây, mền và đồ ấm, thuốc ho cho em.
Mark đã vi phạm điều lệ của quân đội, tiếp tế cho dân vùng địch, nhưng anh không quan tâm vì Mark yêu Esin.
Toán trưởng, đại úy Andy đã cảnh cáo, nhưng ông thông cảm vì số vật liệu cung cấp cho Esin không là bao nhiêu.
– Mark, Ðừng làm chuyện tầm phào.
– Tội nghiệp, nhà cổ nghèo.
– Cả khu này ai cũng nghèo như nhau.
Andy cúi xuống Mark:
– Tụi nó làm tuồng để sống bám vô quân đội Mỹ.
Ông nổi nóng:
– Mẹ, mình phải nuôi báo cô mà lúc nào cũng nơm nớp… Hở ra là nó chơi B-40 vô mặt mình.
Chỉ tay vô Mark:
– Bao nhiêu thằng con đã “rửa chân” vì tụi nó…
Andy bỏ ra ngoài.
o O o
Ông Randy kéo chiếc ghế, lấy cây xúc xích bò, cuốn trong giấy nhôm, kéo tủ, lôi chai Vodka nhỏ bọc trong bao vải:
– Làm một chút, nghe chuyện lính tráng của mầy.
o O o
… Hôm sau lại đi tuần tra dưới cái nắng khét da, tiểu đội ghé tiệm của Esin.
– Chào các anh.
– Chào Esin.
Cô rất ưu ái Mark, mang ra một miếng dưa hấu to và bình nước trà pha sữa dê, kiểu Ả Rập:
– Mời anh.
Mark định trả tiền, Esin ngăn tay.
Và chỉ như vậy, 3 tháng sau, 2 người rớt vô tình yêu. Lần mặn nồng nhất là Mark hôn Esin lúc cô đang ngậm miếng dưa hấu của Mark mời, cô nghẹn thở, trợn mắt, Mark có cớ làm cấp cứu, và hôn cô tới tấp, cả tiểu đội cười, riêng Esin vẫn trợn mắt nhìn Mark vì phong tục khó khăn của dân Afghanistan trong quan hệ trai gái.
– Hê, Mark, tới đây.
Andy gọi, Mark ngồi xuống.
Andy nhỏ giọng:
– Quân báo cho biết, Taliban ở vùng đèo Termez có cấp số đại đội.
Mark nhún vai:
– Mình vẫn đập tụi nó như thường.
– Không phải chuyện đập. Họ tình nghi lão Shahram là chỉ huy.
– Thì xơi luôn cha đó.
– Nhưng lão chột Shahram là người cha thất tung của Esin.
Mark há miệng, Andy tống thêm:
– Mà anh lại dan díu với Esin.
Andy ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vô mặt Mark.
Mark đóng miệng, nhìn chằm chằm vô mặt Andy.
Yên lặng…
Cùng lúc đó, tại một hang núi đá gần đèo Termez.
Ba máy đèn chạy bình rải ánh sáng xám xanh yếu ớt trên mặt của vài chục tay chiến binh Taliban, đầu quấn khăn đen, mình trùm vải xô, như con bù nhìn di động, những ánh mắt đỏ ngầu, môi che không hết mấy hàm răng đen ố vàng vì nhựa thuốc phiện. Một đống giẻ rách khác từ hốc đá bước ra, tay đưa cao khẩu AK báng xếp, bầy Taliban rú lên như gặp Alah tới ăn cháo khuya.
Giọng rè rè:
– Alah sẽ trợ lực cho chúng ta hốt ổ bọn Mỹ ở trại Pratt của Mazar-e-Sharif trong chiến dịch hành quân vào tuần tới.
Ðám Taliban lại rú lên. Bỗng ánh sáng tắt ngúm.
Tiếng lao xao “Chuyện gì?” “Tại sao vậy?”.
Tiếng trả lời thật lớn:
– Mẹ, hết bình.
Khuya đó, Esin được 2 người chở bằng xe tải nhỏ tới căn hầm mù mờ trong núi đá. Người đàn ông bịt mặt đã ngồi sẵn trên gối.
Ông đưa tay mời Esin ngồi, hai người cùng gỡ khăn.
Esin buột miệng:
– Alah!
Cô nhào tới ôm người đàn ông râu quai nón dài.
Không phải Alah, ông là Shahram, người cha bỏ nhà bao nhiêu năm theo Taliban của cô. Tất nhiên là vui mừng và tỉ tê kể lể…
Sau màn ăn uống phủ phê, Shahram đưa con gái vô phòng bên, bàn luận cả giờ. Chỉ biết Esin buồn thiu, thút thít khóc khi người tài xế đưa về nhà…
o O o
…Bốn đứa trẻ hóa trang, cùng đi với mẹ đứng trước xe, ông Randy chìa ra hai chiếc thau kẹo.
– Cám ơn ông Randy.
Ông Randy quay qua:
– Như vậy là nguồn tin từ quân báo rất chính xác.
– Tất nhiên, nhưng lại rắc rối cho tôi.
o O o
Từ đó mỗi lần vô tiệm của Esin, mọi người dè chừng nhìn cô ta như một tay sát thủ Taliban. Taliban bắt đầu có những trận đánh du kích, pháo chạy (gài pháo tự động rồi chạy) phục kích quanh khu này.
Một hôm ghé Esin, mọi người ngồi ngoài nhà, chỉ có Mark vô trong.
Esin rót một ly trà sữa dê, Mark đưa cho cô gói áo quần, thuốc men anh tự mua tại đơn vị. Anh ôm Esin:
– Khi về nước, anh sẽ làm bảo lãnh hôn thê cho em, và tụi mình sẽ đoàn tụ tại Mỹ.
Mặt Esin buồn như sắp chết, cô không nói năng gì, chỉ hôn đôi mắt của Mark:
– Em cảm ơn anh.
Cô ôm đầu Mark vào lòng:
– Những ngày tới Taliban sẽ đánh mạnh.
Giọt nước mắt rơi trên má Esin.
– Nói với tiểu đoàn, đề phòng khi tới đèo Termez…
Cô lắc đầu:
– Nguy vô cùng…
o O o
– Vậy thì Esin dễ thương quá! Cô giúp lính Mỹ.
Ông Randy hào hứng.
Mark từ tốn:
– Ðúng!
– Nên anh mang cô về nước.
– Ðó chỉ là dự định.
– Nhưng là bằng chứng của tình yêu.
Hai đứa nhóc ghé vô.
Ông Randy đưa thau kẹo.
– Cám ơn ông.
Ðã 7 giờ tối, ông Randy tắt lò nướng, dọn dẹp qua loa, ngồi xuống ghế, lấy chai Vodka, làm một ngụm, cười hà hà:
– Mark! kể tiếp chuyện tình Romeo lính và thôn nữ Juliet của cha đi. Sắp tới đoạn chia tay mùi mẫn chưa? Nói trước cho tao khóc. Mẹ, lâu quá rồi chưa được khóc.
Mark lặng yên, ông Randy quay lại, đống mền nhúc nhích, chiếc nón đi rừng ló ra, hai con mắt trắng dã nheo lại:
– Chuyện buồn lắm.
Mark cúi mặt:
– Buồn hơn Romeo và Juliet nhiều. Chưa có cuộc chia tay nào bi thảm bằng.
– Tao không biết, xin lỗi mày.
– Nhưng vì hôm nay là Halloween…
o O o
Mark nói tiếp.
… Tuần đó, đơn vị tung ra 4 toán tuần tra, quần nát khu vực gần chân đèo Termez, nhưng bọn Taliban đã biến trong các hang núi đá chung quanh, lệnh là tuyệt đối không được xâm nhập vô hang. Ði ngang nhà của Esin, cửa đóng chặt, chỉ còn đống vỏ dưa hấu và bầy ruồi bu kín đen, Mark hoang mang, không biết Esin ra sao.
4 giờ chiều, mặt trời xuống thấp ở vùng núi đá Mazar-e-Sharif. Phòng hành quân, 3 toán Rangers chuẩn bị xuất phát.
Toán trưởng Andy:
– Các “mẹ” nghe cho rõ…
Lặng yên.
– Ðây là màn “hit & run”, đúng 5 giờ chiều, khi tụi “rệp” đang mần lễ Maghrib (cầu nguyện)
Andy đập tay xuống bàn:
– Ầm! Trực thăng MH6 thả cấp kỳ, sát đất, mình nhào vô hang A 1, ngay đèo.
Các khuôn mặt Rangers nghẹt thở.
– Chỉ đánh tới 20 feet trong hang và…
Andy lấy cái zippo trong túi quần, bật nhanh, ngọn lửa xanh lè bùng lên.
– Chơi màn hỏa công, hun khói bắt chuột.
Cả đám Ranger cười.
– Mấy “mẹ” mang mỗi người 5 trái mìn lửa sát thương, có lệnh là mần.
Andy cười.
– Mần xong chạy liền, trước khi chopper xuống thấp, chơi rốc kết thẳng vô hang.
Andy dang hai tay:
– Xong, tiễn bọn chuột về với Alah.
Nhưng chuyện không xảy ra như vậy.
5 giờ chiều hôm sau, cả trăm đứa Taliban không làm lễ Maghrib, tay chỉ huy khát máu Shahram, ba của cô gái tội nghiệp Esin, lùa đám khủng bố ra đèo Termez chơi màn phục kích hạng nặng với dã tâm tàn sát quân Ranger ngay từ đầu.
Shahram với cặp mắt đỏ như ăn ớt:
– Sau màn của Esin, tụi bay mần luôn 30 cây B40, nổ ngay 2 loạt lúc đầu, áp sát đánh lựu đạn sẽ hốt gọn tụi nó trước khi chopper yểm trợ tới.
Nhưng bên Rangers và Shahram của Taliban đều trật lất hết.
Ðúng là 3 toán Rangers và Mark đã nhảy trực thăng gần dãy núi đá, ngay vô vòng phục kích của Taliban.
“Nói với tiểu đoàn, đề phòng khi tới đèo Termez…”, Esin đã cho Mark hay, nên cuộc phục kích không gây ngạc nhiên lắm cho Ranger. Gần 20 cái hỏa tiễn cá nhân M72 đập lại.
Khói lửa vừa tan thì bên Taliban có người nhắm tuyến tác chiến của Ranger đi tới.
Mark đưa tay:
– Ngừng bắn, có chuyện!
Người đi tới quấn mình trong chiếc áo trận rằn ri của Ranger, mặt phủ khăn đen, bỗng đứng lại, rút khăn ném theo gió.
Mark rú lên:
– Esin!
Cả đám Ranger chưng hửng, Andy kéo khẩu đại liên M60 sẵn sàng bắn.
– Ðừng bắn Andy!
Mark la.
Esin nói lớn:
– Các anh hãy quay lại để còn sống, nếu tiến lên…
Esin đưa cao tay cầm chốt phát nổ, người cô như còm xuống với 2 vòng C-4 quanh người.
Esin bước thêm hai bước, cô ngừng lại:
– Các anh đang trong vòng sát thương, rút lui nhanh đi.
Tiếng cô khàn lại, nức nở:
– Mark, em sẽ không còn trên đời này. Anh chỉ có 3 giây để chạy về cõi sống.
Esin thét lên:
– Run!
Andy cũng la lớn:
– Run!
Toán Ranger bỏ chạy, riêng Mark đứng sững, anh gào lên:
– Esin!
Mark ngu ngốc nhào tới phía Esin.
Bỗng Esin quay phắt lại đám Taliban lố nhố sau những mõm đá, cô bắt đầu chạy nhanh về phía họ, phía ba cô, người đã bắt buộc cô đánh mìn hy sinh.
– Esin, Esin!
Mark như điên dại, chạy theo.
– Ầm!
o O o
Ông già Randy đang chùi lò nướng, hỏi:
– Vậy là Esin tự chết thảm?
– Ừa! Còn thêm một đám Taliban quá giang về với Alah.
Ông ngập ngừng:
– … Mark cũng đi đời luôn khi chạy theo Esin?
– Ủa, bộ ông tưởng tui còn sống à?
Ông Randy giật mình, quăng miếng vải chùi, quay lại.
Nơi Mark ngồi, chỉ còn lại tấm mền dù rách, loang những vết máu nâu khô, tấm mền mà các đồng đội đã gói xác Mark ngày nào ở đèo Termez.
HĐV