Giờ đây “người hùng” đang nằm đau một mình.
Về đến nhà thay quần áo xong, chị Bông ôm cánh tay rên rỉ:
– Ðau quá! Chích ngừa Covid đau quá…
Anh Bông đứng gần đó lẩm bẩm:
– Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột! Tôi cũng chích vaccine Pfizer lần 2 như bà cách đây vài ngày mà có kêu ca gì đâu.
– Anh khác em khác! Hai đứa mình luôn là hai con đường nghịch chiều, đến nỗi cả hai cùng lúc ghi danh chích ngừa mà cái hẹn vẫn kẻ trước người sau.
Anh không một lời hỏi thăm an ủi thì thôi còn nói móc mỉa.
– Tôi nói đúng chứ không móc mỉa. Mấy hôm bão tuyết Texas vừa rồi trời thì lạnh căm căm, tuyết thì đầy sân mà bà xót xa cây hoa sứ vẫn để quên ở patio, bà sai tôi ra lấy vào nhà kẻo hoa sứ chết mất.
Còn tôi thì sao, bộ mình đồng da sắt chắc? Trong khi bà ngồi trong nhà máy sưởi ấm đầy đủ lại khoác thêm mấy cái áo len áo gió, bà thong thả vén màn nhìn ra cửa sổ than thở trách trời oán đất và tuyên bố giờ này ai mà mời em đi đại tiệc cho tiền thưởng một triệu đô em cũng không thèm.
Chị Bông gạt đi, sụt sùi:
– Thôi, anh rót cho em ly nước ấm lên và lấy giùm em cái chăn cái gối mang ra sofa để em nằm nghỉ ngơi xem ti vi luôn thể. Ngày mai có thể em không còn sức mà nấu cơm, anh ra tiệm order cơm bún phở gì tùy ý nha.
– Bà làm như đang bị trận ốm long trời lở đất vì đại dịch ấy. Chưa đến ngày đi chích lần 2 mà bà đã… đau trước cả mấy ngày rồi.
– Thì các bạn trên diễn đàn đã chích lần 2, ai cũng than mệt mỏi đau nhức, em phải lo chứ.
– Bà đau vì “tâm trạng” chứ thịt da có đau là bao! Tôi còn lạ gì cái tính bi quan phóng đại của bà. Nhưng tôi cũng sẽ mang chăn gối ra ngay cho bà đây.
Anh Bông mang chăn gối ra nói tiếp:
– Từ tháng Giêng nghe tin thành phố Arlington chích ngừa Covid ngay tại Stadium Arlington theo thứ tự ưu tiên trong đó có người cao niên 65 tuổi trở lên, bà hào hứng lắm vì địa điểm cách nhà mình chỉ 10 phút, bà “sai” tôi ra hỏi cách ghi danh, còn bà nhất định không chịu đi vì sợ mang tiếng là người… “cao niên”.
Chị Bông lại gạt đi như thói quen mỗi khi thấy chồng có lý:
– Thôi, anh đừng nói nữa. Em biết rồi “cao niên” cũng có lợi, nhất là cái vụ chích ngừa Covid này, chích trước yên tâm trước.
Chiều hôm nay, 24 tháng Hai chị Bông đi chích ngừa Covid lần 2. Texas vừa trải qua cơn bão tuyết kinh hoàng kéo dài cả tuần, có nơi mất điện, có nơi mất nước, thời tiết lạnh thấu xương, đông đá, tuyết trắng cả đất trời.
Khí hậu mới vừa ấm lại từ 20 tháng Hai. May mà cái hẹn của chị Bông không bị cancel như bao cái hẹn khác rơi ngay vào cao điểm tuyết nhiều lạnh nhiều.
Chị Bông nhớ lại lúc nãy đi chích ngừa, từ hai cô ngồi bàn tiếp nhận đến nhân viên, y tá ra đón đưa vào phòng, ai cũng vui vẻ nhiệt tình cứ làm như sau cú chích Covid này họ sẽ thu được của chị Bông món tiền công béo bở lắm.
Chích xong ra khỏi cửa phòng, một nhân viên thân mến dán lên ngực áo chị Bông cái label ghi: “Texas Health Covid-19 Vaccine. I did it to Protect you. I got the shot”.
Cô ta còn giơ ngón tay cái lên chúc mừng chị Bông như là một “người hùng”.
Khi ra về chị Bông chỉ biết “trả công” họ bằng nụ cười mãn nguyện và lời cám ơn “vô giá” từ đáy lòng chị mà thôi.
Giờ đây “người hùng” đang nằm đau một mình. Cuộn người trong chăn vẫn cảm thấy điểm chích nơi cánh tay trái căng cứng thêm, những khớp xương đau thêm, những cơ bắp đang rã rời thêm.
– Anh ơi, anh đâu rồi?
– Bà thều thào gì thế? Tôi đang đọc báo.
– Anh còn ngồi mà đọc báo được à? Anh thật là vô cảm!
Tiếng anh Bông vẫn từ trong phòng vọng ra:
– Bà cần gì thì cứ bảo.
Chị Bông nỉ non:
– Em đang đau râm ran khắp người, choáng váng toàn diện đây. Ðêm nay chắc là em sẽ mất ngủ, vậy sáng mai anh đừng khua động gì để yên cho em ngủ nha. Anh lo canh chừng kẻ nào vô duyên gọi phone đến nhà này quảng cáo tùm lum thì cúp phone luôn nha, không cần lịch sự lắng nghe hết câu làm gì.
– Bà chưa đi ngủ mà đã lo sẽ mất ngủ, đã dặn dò. Tôi đang đọc báo mạng có tin này kể là bà… hết đau, sẽ ngủ ngon liền.
Chị Bông vẫn bi lụy:
– Chẳng thuốc tiên nào cứu em được đâu!
Anh Bông đến bên chị Bông và kể:
– Tôi vừa đọc báo mạng Việt Nam, ngày hôm nay 24 tháng Hai là ngày bà đi chích Covid liều 2 thì bên Việt Nam người ta mới vừa nhận 2 lô thuốc đầu tiên gồm117,600 liều.
Và mất khoảng 2 tuần lễ sau khi ngành y tế xem xét phê chuẩn mới mang thuốc ra sử dụng cho những diện ưu tiên tuyến đầu. Có nghĩa là đám dân đen cỡ như bà nếu ở Việt Nam thì đừng hòng trông chờ gì mình được chích ngừa ngay đợt này.
Chị Bông nghe xong, thốt lên:
– Lại kẻ quyền thế, kẻ có tiền bạc sẽ được ưu tiên. Mà dân Việt Nam ăn bánh vẽ quen rồi, như vụ chính phủ nói sẽ hỗ trợ cho dân tiền vụ Covid đấy. Trong khi ở Mỹ mình lãnh check 1,200 rồi mà dân Việt Nam còn đang… nằm mơ gói cứu trợ.
Anh Bông nói thêm:
– Khi Mỹ vừa công bố 2 loại thuốc chích ngừa Pfizer và Moderna lập tức được cả thế giới chú ý.
Dân Mỹ là những người được thừa hưởng ngay thành quả ấy, trong khi dân các nước khác trong đó có Việt Nam lại chỉ thấy trong mơ.
– Ừ nhỉ, khi Nga, Trung cộng công bố tìm ra vaccine Covid, em đọc xong và… quên luôn tên thuốc; còn tên các vaccine của Mỹ thì em nhớ hoài Pfizer nè, Moderna nè, Johnson& Johnson nè…
– Ngay lúc này trên thế giới có bao nhiêu người đang chờ mong được chích ngừa Covid, muốn được đau tay, đau mình mẩy như bà còn chưa đến lượt, bà đỏng đảnh vừa vừa thôi. À, bà còn nhớ ông Du không?
Chị Bông nhanh nhảu:
– Ông bạn già mất nết của anh chứ gì! Vợ chết, bán nhà cửa ôm tiền về Việt Nam cộng thêm tiền lương hưu hàng tháng, ông mua nhà đẹp, thuê người giúp việc, sống phong lưu “vui hưởng tuổi già” với cô bồ trẻ tuổi hàng con cháu.
– Hết vui hưởng rồi bà ơi! Ông Du đang tìm cách mua vé máy bay về Mỹ để… chích ngừa Covid kìa.
Ở Việt Nam liều thuốc Astrazeneca cũng chưa đến lượt ông chứ đừng nói đến thuốc Mỹ như Pfizer hay Moderna dù ông có nhiều tiền sẵn sàng móc ra chi trả. Mỗi ngày tuổi càng thêm già bệnh hoạn càng đến gần thì có khi chạy về Mỹ cũng không kịp.
Chị Bông tán thành:
– Ðừng nói là có tiền ở Việt Nam mua gì cũng được nhé.
– Bà đang là một trong số nhiều người sống trên đất Mỹ được hưởng bao lợi ích từ đất nước này. Nhân thế còn bao nỗi buồn khổ oán hờn, bao chết chóc bệnh hoạn đớn đau thì cái đau vì chích ngừa chỉ là hạt bụi nhỏ xíu xíu mà bà làm cho to chuyện thật là vô duyên.
Thay vì nằm trùm mền rên rỉ, bà phải sung sướng reo lên: “Vui quá, tôi đã chích ngừa Covid rồi”, nhé!
Chồng nói quá đúng, chị Bông không gạt đi nữa mà tung hê chăn gối ngồi nhỏm ngay dậy:
– Ừ, bây giờ em la to lên đây, em reo hò lên đây: “Vui quá, tôi đã được chích ngừa Covid rồi”.
– Có thế chứ! Bà sẽ cảm thấy cái tay chích đau không là gì cả.
Chị Bông e lệ thú nhận:
– Em thừa biết chích liều 2 chỉ đau một hai ngày là hết, em cũng thừa biết bao người đang nôn nóng chờ đợi. Nhưng cái tính em cứ hay … sầu bi thế đấy và nếu không được chích chắc em sẽ… sầu bi hơn.
Chị Bông gấp chăn gối lại:
– Em vừa nhớ ra khi chích xong cô y tá đã dặn dò em phải hoạt động cánh tay chích để mau hết đau đó anh. Vậy ngày mai anh khỏi phải order thức ăn nha, anh muốn ăn gì? Nói đi, em nấu…