main billboard

không nhờ “nhịp cầu tri âm” Facebook thì còn không biết nhau ở đâu chớ nói gì tới chuyện trò thăm hỏi.

FacebookCSTự dưng tôi nhận ra lúc này người già lại vào Facebook nhiều hơn người trẻ. Tôi đã tự hỏi có phải chăng già rồi nên thấy mình cần phải… update, phải technology cho có với người ta.
Và không biết có phải vì già mà thấy Facebook dễ xài hơn Instagram hay Pinterest hay không?

Nhưng nói cho đúng ra, để “update” thì bây giờ báo chí nhan nhản, để biết… Alzheimer là bịnh gì, ai là tổng thống của Mỹ, chuyện gì đang xảy ra ở Trung Đông, ở Châu Âu, ở quê nhà, vân vân và vân vân, không cần nhờ tới Facebook cũng có thể “update” được vậy.

Tại một số vùng, người Việt không “thèm” biết tiếng của người bản xứ, cũng có thể cập nhật đủ mọi loại tin tức. Từ tin muốn… tức, cho tới những tin giúp ích cho sức khỏe bên cạnh những tin chó cán xe, xe cán chó, thậm chí có những cái tin chỉ nhìn thấy cái tựa đã biết nội dung chứa những gì!

Trong một lần nói chuyện với ông bạn… già như tôi, người cũng từng có thời học và làm việc gì đó với IT, computer, tôi hỏi bạn suy nghĩ như thế nào về chuyện người già và Facebook.
Ông bạn ngon lành trả lời hệt như ý của tôi:
– Chắc tại vì muốn nói là mình vẫn còn phong độ.
Cũng biết kỹ thuật hiện đại gì gì đó.

Tôi chậc lưỡi:
– Kỹ thuật hiện đại thiếu gì thứ, đâu phải chỉ sử dụng Facebook mới gọi là biết tới technology. Nội chuyện có thể đi nhà băng, có thể xài thẻ tín dụng cũng có thể xem như đã biết sử dụng công nghệ hiện đại rồi.

Ông bạn trầm ngâm một hồi rồi trêu, hay là người già muốn biết chuyện chính chị chính em.
Tôi phì cười, những chuyện trên Facebook giữa tôi và ông bạn này đâu có dính dáng tới ba cái vụ thời sự, chính trị trong nhà ngoài ngõ.
Mà có lẽ cũng phải nói là sống lâu lên lão làng, chứng kiến nhiều thứ, gánh gồng đời sống cho đến ngần tuổi này đã oằn vai, đâu có ai muốn xía vào những chuyện nhức đầu.
 Bất đắc dĩ phải có mặt, phải tham gia, thì người già nhiều lắm, chỉ giơ nổi… một cánh tay lên hô “đả đảo”, hay “hoan hô” là cùng.

Biểu vô căn cứ, vô bưng, hay nằm nhà lao coi bộ không mấy ai hưởng ứng rồi. Trừ chí sĩ, chứ khi tuổi đang về chiều, xương cốt đau nhức mỗi ngày mà dính vào những thứ như vậy e hiếm người!
Nhưng đúng là… già, nói qua nói lại một hồi, tôi quên mất chuyện mình đang đề cập, mà bạn tôi chừng cũng không nhớ nữa.

Hai đứa chuyển qua đề tài con cái. Tôi hỏi:
– Bình thường tụi nhỏ có hay nói chuyện với bạn không?
Nói cái gì? Bạn tôi “ờ, ờ”:
– Thì chuyện nhà… Lâu lâu tụi nó kể chuyện chỗ làm.
Tôi đồng tình:
– Vậy hả? Con tui cũng hay kể chuyện chỗ làm… Nhưng chỉ có điều toàn chuyện nó bị người ta làm bực mình không hà.
Bạn tôi lại “ờ”:
– Con mình cũng vậy. Về tới nhà có dịp xả xú bắp, nhiều lúc nói không ngưng luôn.
Tôi thở dài:
– Stress quá mà, phải không?

Bạn tôi “hồ hởi phấn khởi”:
– Cái đám có chức quyền lúc nào cũng muốn đì tụi nó.Tôi “cám cảnh” chuyện sếp lớn sếp nhỏ ở chỗ làm, bảo bên này hay bên kia địa cầu gì cũng giống nhau, cứ hễ còn làm việc là còn phải đương đầu với cấp trên cấp dưới.

 

Bạn tôi kể vì còn ở quê nhà, nên phải “gánh vác” thêm ba cái vụ phong bì, hay trả tiền nhậu cho sếp những khi sếp “có công chuyện”.
Tôi kể lại chuyện con tôi ở hải ngoại không phải “đảm đương” ba cái trò chướng tai gai mắt đó, nhưng cũng có hàng tá thứ căng thẳng.
Rồi tôi nói “tụi nhỏ cực quá”.
Bạn tôi ừ, tụi nó cực quá.
Sau đó hai đứa cùng chép miệng thương tâm. Chúng tôi quên mất mình cũng đã từng “cực quá”. Mà có thể nói còn cực gấp trăm lần đám nhóc nữa là khác.

Cái thời tôi và bạn lớn lên là thời đất nước thay đổi, cơm không có ăn, áo không có mặc, lại phải sống trong sự sợ hãi mỗi ngày ở bất cứ nơi nào, hai chữ “cực quá” có lẽ không thể nào diễn tả hết được những cay đắng mà chúng tôi đã trải qua.

Nhưng y như hàng triệu cha mẹ khác, chỉ cần nghe con kể như vậy là sốt ruột, là thương cảm ngay.Chuyện nọ xọ chuyện kia, lan man thêm một lúc, tôi sực nhớ ông bạn già của mình có vẻ cũng … lủi thủi vào ra hàng ngày như mình, nên hỏi:
– Có bao giờ tụi nhỏ hỏi bạn làm gì trong ngày không? Bạn tôi ngẩn ngơ một lúc:
– Ờ, thì cũng có…
– Chẳng hạn như gì?
Bạn tôi im rất lâu. Và sau một hồi làm thinh, bạn tôi nhẹ giọng:
– Tụi mình già rồi, có vấn đề gì đâu mà để tụi nó hỏi han chớ.

Cái giọng bùi ngùi của ông bạn làm tôi không nói được điều gì.
Ban đầu tôi đồng ý nhưng nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tôi nói già thì có vấn đề của người già. Và già thì cũng cần được hỏi han chứ không lẽ đợi cho tới có “vấn đề” mới nhận được câu thăm nom hay sao?

Bạn tôi lại im.Tôi nghĩ khi lớn tuổi, nhu cầu đời sống dường như sẽ ít lại, khái niệm bon chen từ từ giảm đi và có khi biến mất lúc nào không hay.
Hẳn nhiên là trừ một số người không nằm trong đại đa số, thường khi không còn thanh xuân, ra đường phụ nữ sẽ ít son phấn lại, sẽ không chú ý đến đôi giày cái áo nhiều như lúc trẻ, và đàn ông thì quên cạo râu, quên chải tóc…
Việc ăn uống lại càng giảm thiểu hơn để bảo vệ sức khoẻ, nếu gặp phải căn bịnh nào đó là còn bị hạn chế tối đa những thức ăn có đường, có mỡ, có bột nữa là khác.

Có một số người khác có khi thì dễ chịu, ăn uống “sao cũng được”. Nhất là những vị sống một mình, không cứ nam nhân nhưng phụ nữ lắm lúc nghe đến hai chữ vào bếp đã thấy mệt huống gì phải khua nồi khua chảo.
Một miếng bánh mì, bát cơm nguội, tô mỳ ly, thậm chí chút bánh ngọt cũng có thể xong bữa.

Tôi nói với bạn:
– Nhưng về tinh thần, về tâm linh thì tăng lên đó. Vào nhà thờ hay chùa chiền, ở đâu cũng sẽ thấy người già nhiều hơn người trẻ.
Bên này khi có những sinh hoạt cộng đồng, tỉ lệ khán giả, thành viên tham gia cũng nghiêng về phía người lớn hơn là thanh thiếu niên đó bạn.
Tui nghĩ cái nhu cầu đó chắc xuất phát từ sự cô đơn, thiếu người thông cảm, thiếu người hiểu mình.
Bạn tôi nói “có thể”.

Tôi chậc lưỡi:
– Bạn ở bên nhà còn gặp nhiều người để hàn huyên tâm sự, nhiều người để “tám”, chớ tui bên này, nhiều khi buồn bã sao đó không biết nói với ai… Cộng đồng nhỏ xíu, nói với người ta thì sợ người ta nhiều chuyện kể lung tung, ai cũng biết nỗi lòng mình, còn nói với con thì sợ con buồn.
Vì vậy cuối cùng tôi… thôi.

Bạn tôi bật cười:
– Ở đây người đông thì có đông thiệt, nhưng kiếm ra người chịu khó nghe mình nói cũng khó lắm bạn à.
Tôi thở dài, “căng quá ha”.
Bạn tôi đáp “ừ, căng lắm”.

Lát sau bạn tôi tiếp:
– Thời buổi nào, độ tuổi nào cũng có nhiều điều cần nói ra, cần giãi bày, chỉ là không biết giãi bày với ai, nói với ai thôi.
Riêng con cái, thì tụi mình chênh lệch tụi nó ít nhất là hai mươi tới hai lăm tuổi, nên cũng rất khó cho tụi nó hiểu mình. Y như ngày xưa mình đâu có hiểu ba mẹ mình ra sao.

Tôi làm thinh.
Bạn tôi nói:
– Tui với bạn là những người may mắn, con cái thuận thảo, lo cho mình tới nơi tới chốn, cần gì tụi nó cũng đáp ứng, tui nghĩ lỡ như tụi nó có… quên không thăm hỏi thì cũng không sao.

Tôi lại làm thinh. Vì không làm thinh thật không biết… làm gì!
Thình lình bạn tôi trở lại chuyện Facebook, nói:
– Tui hay cám ơn Zuckerberg lắm, vì không có ổng, không biết mình giải tỏa nỗi cô đơn ở đâu!!!

Rồi sau đó giọng bạn tôi vui tươi, lạc quan hơn:
– Nhiều người than phiền Facebook nọ kia nhưng ai nói gì thì nói, chớ tui thấy Facebook… được quá. Chẳng hạn tui với bạn mấy chục năm không thấy mặt nhau, không nhờ “nhịp cầu tri âm” Facebook thì còn không biết nhau ở đâu chớ nói gì tới chuyện trò thăm hỏi.
Nếu con cái bận bịu không thăm hỏi thì tui với bạn thăm hỏi nhau vậy.
Tui thấy tụi mình nói chuyện với nhau còn dễ hiểu, dễ thông cảm hơn là nói với tụi nó nhiều. Ðúng không?

Ví dụ như nội chuyện thơ văn hay ca nhạc đi, tui với bạn nghe, đọc, có gu thưởng thức khác hẳn tụi nó, thấy cái gì hay, tui share lên, bạn sẽ cảm ra ngay điều tui muốn nói.
Chớ với tụi nó, muốn chia sẻ cảm nghĩ hay kể cái gì ra là phải bưng nguyên tiểu sử, phải tóm tắt bài viết, bài hát của người nào để giải thích muốn chết mà cuối cùng tụi nó cũng đâu có thấy những gì mình đã thấy.

Tôi ừ.
Nghĩ cũng đúng, post một bài lên Facebook thì bạn tôi đọc tôi, chớ con tôi nếu có đọc mà hiểu một phần ba ý tôi muốn nói gì chắc là chuyện “huyền thoại”.
Ðó là chưa kể có lúc lòng tôi “trào dâng cảm xúc” khi nghe một bài nhạc cũ thì con tôi lại cười hi hí nói nhạc gì rầu rĩ vậy mà mẹ cũng nghe!
Thôi thì chắc là phải bắt chước bạn, cám ơn Mark Zuckerberg vậy!