main billboard

Trinh nằm xuống, tự tay nàng mở hàng nút áo ở ngực bày cái xú chiêng màu hồng với mấy tờ giấy bạc nhét ở trong...

antraicam
Vấn đề của Tình lúc này không phải làm thơ nữa. Sau một năm tám tháng mười mấy ngày ngồi ở cái bàn sặc mùi thuốc trừ sâu hiệu Mytox trong kho vật tư nông nghiệp anh đã sản sinh hàng trăm bài thơ tình, những bài thơ công phu khổ nhọc dài lê thê tưởng đâu chẳng có kết quả ai ngờ đã động tới con tim nằm sau cái xú chiêng màu hồng của nàng trinh nữ. Trinh đã chịu đi với anh. Tin này làm cho đầu óc người thủ kho không tập trung được. Sáng thứ sáu, sau khi ngồi xuất phân cho mấy nông dân anh tính lộn của con mụ Soa mười mấy ngàn, nhưng con mụ này cũng chẳng biết. Tâm trí anh lúc này chỉ xoay quanh câu hỏi : Đi đâu? Trước đây trong số thơ anh làm có một bài lấy nhan đề là “ Trái rụng”. Trái rụng là một bài thơ tình hoàn toàn thanh cao trong sạch giữa hai con tim yêu đương trò chuyện với nhau. Trong ý thơ anh có nói rằng:Anh sẽ không bao giờ đòi hỏi nàng thơ phải dâng hiến cho anh cái gì cả. Nhưng nếu có sự kêu gào của thể xác thì anh ví nàng như trái cây, khi trái chín vàng cứ rụng vào lòng anh, lúc đó anh sẽ hứng lấy một cách nhẹ nhàng êm ái. Bây giờ đã tới thời kỳ trái chín vàng sắp rụng rồi nhưng không biết lấy gì hứng đây? Vậy cái vấn đề bức xuc hiện tại là địa điểm . Hay gọi theo từ kinh doanh là cái “mặt bằng”

Ở xã Cận sơn, hiện tại vấn đề này là nan giải. Không có quán trọ, phòng ngủ , khách sạn. Từ ngày điện hoá nông thôn thì vấn đề lại trở nên khó hơn. Nhà quê gì mà tối lại bờ bụi sáng trưng rất khó cho đoạn cuối của những cuộc tình.

Trước đây vấn đề địa điểm không đặt ra vì Trinh có nhà riêng. Trên chiếc giường vạt tre trải chiếu rộng một thước hai, bên dưới đầy bụi bậm ,váng nhện, cả năm không được cái chổi động đến đã diễn ra bao nhiêu là cuộc tình. Nay thì chỗ này không thể dùng làm bãi chiến trường được rồi. Hơn một năm rưỡi nay tình thế đã thay đổi. Sự đổi thay bất lợi về hướng người trinh nữ. Cái quán không tên, sáng cà phê chiều nhậu của nàng gần đây đã hoá thành nơi tập trung của mấy người đàn ông. Đêm về kẻ tới người lui tấp nập làm cho mấy mụ vợ ở nhà nổi khùng. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa, ở cái xã Cận Sơn mỗi bề có một cây số rưỡi này nhỏ như bàn tay. Nói như thằng cha Tư Bắp Sú, có nghề liệm người chết thì “Nói ở đầu xóm, cuối xóm nghe”. Cho nên tai tiếng đã tới tai bên nội thằng Lắm. Cha thằng Lắm chồng trước của Trinh đã chết nhưng họ hàng còn đông lắm. Lâu nay họ để cho Trinh ở cái nhà tôn vách ván mỗi bề bốn mét làm kế sinh nhai nuôi con thờ chồng, nhưng gần đây tai tiếng nang “trinh nữ” tràn lan. Ông Cả bà Cả, nội của thằng Lắm lúc đầu tính lấy lại cái nhà, sau lại nghĩ: Lấy nhà thế nào Trinh cũng đem thằng Lắm về trả cho họ rồi tha hồ bay nhảy. Với lại thằng Lắm hoang đàng ngỗ nghịch, hai ông bà già làm sao trông coi nó cho nổi? Vậy cái phương án lấy lại nhà để đối phó với nàng trinh nữ không phải là tối ưu. Sau này ông bà cả bàn và thống nhất sẽ cho chú Sáu Ổi tới ở chung. Chú Ôỉ là em kế cha thằng Lắm. Ông anh tên Thơm, cậu em tên Ổi. Ông chú này sẽ là vị đại sứ đặc mệnh toàn quyền đại diện bên nội tới để kềm hãm tốc dộ rơi của cô con dâu. Bởi thế mà giờ đây vấn đề địa điểm đối với anh Tình rất là bức xúc. Trái đã vàng chỉ chực anh đưa tay ra, thế mà cho đến ba giờ chiều nay vẫn chưa có cách gì.

Anh nghĩ: Hay là ra đám mía phía sau chuồng heo nái của lão Mười Dư? Chỉ cần một tấm ni lông trải xuống đất cũng đủ tạo nên cõi thiên đường! Tấm ni lông thì anh đã có. Anh sẽ mượn đỡ cái khăn bàn thường mỗi khi hội nghị mới dùng trải lên bàn chủ toạ. Tấm nhựa có in hình hoa vàng nhuỵ đỏ trên nền kẻ ô vuông trông xa xa rất đẹp mà lại sang. Theo thầy Sáu Đậu có sách Thọ Mai thì con người, con vật, thậm chí đồ vật cũng đều có số. Cái số của tấm khăn bàn này là số sướng, số làm to, số sang. Mỗi lần hội nghị nó đều ngự ở trên cao nhìn xuống bên dưới lũ quần chúng lúc nhúc. Tình gấp tấm ni lông làm tám cho vào bụng gài nút áo lại chẳng ai trông thấy. Anh dẫn Trinh chui vào đám mía. Lúc đó trời gần chạng vạng. Hai người đi cố tránh chạm vào lá mía tươi. Người trinh nữ chẳng biết sợ ma quỉ là gì chỉ sợ bị lá mía cứa vào người và làm hư mái tóc xù bung uốn rất công phu tốn kém của nàng. Đám mía lúc đó mới được sáu tháng tuổi, cao quá đầu người, nhưng chưa được rậm rạp kín đáo cho lắm. Tình trải tấm khăn ra. Lúc đầu nghe ý kiến về việc chọn địa điểm cũng như thấy tấm khăn bàn Trinh không mấy ưng ý, nhưng nàng nghĩ: Thây kệ! Chừng năm mười phút xong về nhà tắm rửa rồi lên bán. Giao quán cho thằng Lắm với chú Ổi lỡ tụi du kích kéo tới uống chịu ghi sổ thì kẹt.

Cùng trong khung cảnh đó thì nhà thơ lại khác. Cảnh vật khá nên thơ. Lá mía xanh như ngọc có thua chi lá trúc thôn Vỹ Dạ che ngang khuôn mặt có thể tạm coi là chữ điềncủa Trinh, giống với thơ Hàn Mạc Tử quá! Buổi chiều mây trên trời tha thướt như tơ lụa, gió trong lá nghe như tiếng suối reo. Mây con chim mía chao đảo chuyện trò tíu tít. Một vài tổ chim làm rất công phu treo trên ngọn mía đong đưa theo gió.Tình vòng tay qua vai Trinh, trong giây phút cực kỳ cảm khoái mà anh chờ đợi bấy lâu nay trong thoang thoảng mùi nước hoa trộn với cái múi mái tóc chua không gội của nàng trinh nữ , anh cất tiếng ngâm :

Chào hạnh phúc xanh như lá mới

Xanh tiếng chim xanh cả lời thơ…

Trinh hối :

- Mau đi mà về, sợ tụi nó uống chịu ghi sổ hết vốn.

Đầu óc theo chủ nghĩa thực dụng của nàng trinh nữ không làm cho anh mất đi thi hứng. Anh ngâm tiếp :

Ôi màu xanh là một bất ngờ!

Trinh nằm xuống, tự tay nàng mở hàng nút áo ở ngực bày cái xú chiêng màu hồng với mấy tờ giấy bạc nhét ở trong. Vừa lúc đó có tiếng lá mía khô xào xạc. Tiếng chân vội vàng chạy thình thịch. Trinh nói nhỏ :

- Nằm yên có người !

Tới lúc này hồn thơ anh tình mới chịu rời bỏ anh. Anh cuốn quít hỏi :

- Chạy?

- Không, nằm yên nghe thử cái gì đã.

Nàng trinh nữ phán đoán rất đúng. Sau đó có tiếng ụt ịt rồi một con heo nái lưng oằn, hàng vú quệt đất đang ủi tìm cái gì đó ở gốc mía. Trinh rủa :

- Mẹ cha mầy làm người ta hết hồn!

Trinh cởi tiếp xú chiêng, xấp tiền rơi ra, nàng lận lưng quần. Đúng lúc đó lại có tiếng ụt ịt. Nhưng lần này không phải tiếng heo mà là tiếng giả heo. Tiếng của lão Mười Dư. Lão này đi nhậu về đếm trong chuồng thấy thiếu con ni. Trinh hối gấp :

- Mặc nhanh vô, chuồn đi, mỗi đứa một ngả, gặp lão thì nói đau bụng đi cầu.

Người trinh nữ rất nhanh nhạy ứng xử kịp thời chính xác trong những hoàn cảnh khó khăn kiểu này. Còn nhà thơ thì luống cuống lật đật thế nào mà cho cả hai chân vào một ống quần. Cũng may lão Mười Dư chuyển hướng khác. Hai người rút êm. Thế là buổi chièu hôm đó trái vẫn chưa rụng được.

Tối hôm sau anh tình rủ Trinh vào ngôi trường phổ thông cơ sở của xã. Ngôi trường này là một căn nhà hoang, chẳng có cửa ngõ gì cả, ban đêm là giang sơn của chuột và tắc kè. Anh Tình tính kê mấy cái bàn học sinh lại thì cũng tạm được. Khổ nỗi mấy cái bàn long đinh, cái cao cái thấp xếp lại thì gập ghềnh không thể gọi là cái mặt bằng cho được. Nhưng trinh thì chịu. Nàng nói: “Kệ cha nó!”, Trinh muốn cho mau xong. Nàng chỉ sợ bỏ quán lâu người đến uống chịu. Cũng vừa lúc trái sắp rụng thì lại xảy ra sự cố. Trục trặc trái không rụng được cũng tại thằng cha Sáu Tấn chủ nhiệm. Chiều hôm đó lão này bị mụ vợ chửi vì cái tội đi suốt đêm không về. Con mụ này nói dai như đĩa lại có cái tật mỗi lần chửi bắt chồng phải ngồi nghe không được bỏ đi. Đi thì phải có lý do quan trọng. Lão Tấn nghĩ phải có cái cớ gì để ra khỏi nhà đây. Lão sai đứa con đi kêu Long thuỷ lợi tới vận động xã viên đến hội trường họp khẩn . Buổi họp dân đột xuất này là cái lý do cho lão ra khỏi nhà đi chơi. Dân tới đông hội trường thiếu chỗ ngồi. Thế là Long thuỷ Lợi thống lĩnh tám thằng du kích đi tới trường khiêng ghế. Tụi này vừa đi , nói chuyện và chửi thề. Cặp uyên ương vừa sắp dìu nhau bay vào đám mây hạnh phúc thì hoảng hồn chuồn ngõ sau. Một lần nữa trái vẫn chưa rụng.

Sau hai lần thất bại , Tình than :“ Trời ơi, lú lẫn quá, đầu óc để đi đâu, tại sao lại không đem vào cái kho phân hữu cơ?” Đợt này anhTình mới lãnh lô phân hữu cơ về phân phối cho dân trồng thuốc lá. Gọi cho oai là phân hữu cơ chứ thực chất đây là mấy bao xác mắm ướt nhem, hôi rình! Nhưng mà tình yêu khi đã chín nẫu rồi thì chỗ nào lại chẳng thể hoá thiên đường? Và thế là Trinh cùng với Tình đi vào kho phân. Anh vững tin đây là giang sơn của mình anh có quyền tự tung tự tác. Anh chỉ có chút ái ngại, nền kho dơ quá, hôi hám quá, nhưng cuối cùng tấm khăn bàn vẫn hoàn thành trách nhiệm của nó. Tuy có hôi hám nhưng dù sao nền nhà cũng không lồi lõm dấu chân trâu như trong đám mía. Khúc khai từ vừa xong, Tình bắt tay vào tấu khúc thì có tiếng gọi văng vẳng:

- Tình ơi! Đồng chí Tình ơi !

Tiếp đó là tiếng càu nhàu:

- Cán bộ gì mà trong giờ hành chính đóng cửa kho bỏ đi chơi.

Trinh nói :

- Kệ cha nó, kêu riết không thấy nó bỏ đi.

Tình nói :

- Không được giọng chủ tịch xã, ổng rền chết!

Thế là mộng vu sơn đổ vỡ vào phút cuối. Một lần nữa chàng có thêm sáng kiến. Dẫn nàng trinh nữ vào miếu thổ thần. Chỗ này linh lắm ban đêm chẳng ai dám mò tới, thực là một chốn lý tưởng cho hai kẻ yêu nhau. Hai người mon men tới gần miếu. Bỗng họ nghe trong miếu có tiếng rên rỉ ghê rợn. Hai người còn đang phân vân thì tiếp đến lại có tiếng cười rúc rích. Tình nghĩ: Thôi đích thị lại có cặp nào vào đây rồi. Những tư tưởng lớn thường gặp nhau. Nhà thơ lấy hòn đá ném lên mái có hai bóng đen chạy vụt ra. Cái kiểu chạy chân thấp chân cao đúng là tay Khanh thư ký hội đồng.

Chú Ổi em chồng trước của Trinh, vị sứ thần của họ nội, một chiến sĩ biên phòng, một vị giám quan đại thần kiêm chức xã đội phó du kích vừa ngộ nạn. Ngay giữa mùa chiến dịch ra quân rầm rộ “triển khai” công tác làm hố xí hai ngăn thì vị phó chỉ huy này thống lĩnh du kích đi bắt trộm gà về nấu cháo liên hoan cho có thêm khí thế. Trong khi nuốt vội vàng chú Ổi hóc xương. Người ta doạ “nhất hóc xương gà, nhì sa cành khế” làm cho chú sợ mất mạng phải đi về bênh viện huyện gắp cái xương oan nghiệt. Biết được tai nạn này Tình và Trinh rất vui sướng, ít nhất họ cũng được tự do một vài ngày.

Lúc chiều Tình đến quán, anh vẫn ngồi chiếc bàn cũ lấy giấy bút ra làm thơ. Anh thường tự hào nói rằng:“Ngồi giữa chợ mà làm thơ mới tài! Ngồi trong quán nhậu làm thơ còn tài hơn”. Ay thế mà ngọn bút của Tình vẫn cứ rung động để cho những vần thơ tuôn trào lai láng. Trinh mỗi lần đi ngang qua đều nhìn anh, cái nhìn như một hồi còi thôi thúc xông trận.

Hình như qua nhiều lần thử thách gian nan lần này ông trời thương cho đôi trẻ yêu đương mà chẳng có cái địa điểm. Mọi việc diễn ra đêm nay hoàn toàn thuận lợi. Quán hàng rất ít khách, mới tám giờ rưỡi Trinh đã đóng cửa quán. Trinh dọn dẹp đi tắm xong vô giường lúc chín giờ. Giờ này thằng Lắm đã ngủ say. Trinh vào phòng, tình vào theo. Khúc dạo đầu diễn ra khá suôn sẻ thì lại có tiếng của chú Ổi. Trinh hỏi vọng ra :

- Họ gắp xương ra rồi hả ? Nằm lại bệnh viện vài ngày cho người ta theo dõi đi !

- Không, xe chạy mới tới cầu Lùng thì gặp con Lan. Con Lan bán vải trả góp ở chợ đó. Con này đẻ ngược, nó lấy tay cào cổ tôi mấy cái thì xương văng ra. Nó nói chó với heo hóc xương nó cào còn ra huống chi là người. Thiệt là bàn tay vàng. Con nhỏ dễ thương lắm.

Trinh nghe được tin này thì đánh giá ngay cái tính tích cực của nó. Chú Ổi nhà ta mê con Lan, chú mà mê gái thì sẽ lơ là công tác giám sát. Trinh nói cho Tình nghe, Tình tán đồng, thế nào cũng có chỗ để cho trái rụng.

Và trái đã rụng thật. Thực tế không đẹp như thơ của anh tình nhưng rõ ràng là nó đã rụng. Nó rụng cạnh lu nước, dưới gốc khế, một bên cái hũ nước cơm chua lòm cả tuần nay chưa có ai tới xách. Trái rụng đúng vào cái chỗ mà mấy thằng cha nhậu bia lên men bí qua thường ra đó mà xổ !