“ Thưa cô chú, năm hết tết đến, cháu tới thăm và chúc tết cô chú…”
Hàng năm, cứ vào cuối năm, xe ngoài đường chạy nhiều, trong cơ quan nhỏ to chuyện tết là lòng ông Giám đốc lại xôn xao, nao nức đợi quà của cán bộ công nhân viên .
Rượu tây 300 chai, sâm banh 50 cặp, lạp xưởng 50 kí, bánh chưng 100 cặp, mứt 80 hộp, phong bì 500 triệu và 50 vé tiền Mỹ…đó là con số thống kê của tết năm ngoái, vậy mà bà Giám đốc vẫn ca cẩm :
” Còn thiếu 3 thằng Trưởng phòng ỷ y ốm nằm viện, 5 thằng dưới huyện và 10 thằng dưới xã vùng sâu, vùng xa”.
Lúc đó ông Gíam đốc nhìn núi rượu tây chất đống góc nhà, hể hả :
” Thôi thôi, thế kia đủ rồi, năm hết tết đến, thằng nào vắng mặt bà cũng nên châm chước , tha cho nó…”.
Bà Giám đốc trợn mắt :
” Tha sao được ? Tôi ghi hết vào danh sách rồi. Ra giêng ông nhớ mà dằn mặt tụi nó…”
Năm nay, từ tháng 10 ta, bà GĐ đã lập xong danh sách “diện biếu tết”, dự tính là bốn trăm lẻ bảy xuất, bà đưa ông mang tới cơ quan, đóng chặt cửa phòng lại tổng duyệt coi “ có thiếu thằng nào”. Ông đang dò từng tên, từng chức vụ thì cửa bật mở, cô Thu, thư ký ào vào như gió mát , ông chưa kịp dấu bản danh sách “tết” vào ngăn kéo, cô đã tót vào lòng ông giằng lấy coi.
“ Ôi trời ôi, còn hơn hai tháng nữa mới Tết mà chị nhà đã lên danh sách thế này ? Để em coi nào, Đoàn thị Thanh Tâm, Lê thị Bích Thu…á à…bà chị bắt em cũng phải tết thủ trưởng cơ đấy. Lẽ ra thủ trưởng phải “tết” em chớ…”
Máu trong người ông GĐ chạy rần rần, nhân viên trong cơ quan gọi cô Thu thư ký là cái “tủ lạnh” , ông đang nổi giận đùng đùng, quát tháo om sòm cứ có cô Thu tới là ông nguội , cười cười nói nói, vui như…tết.
“ Tết này thủ trưởng tính lì xì em cái gì nào ?”
“ Thế em thích cỡ to hay cỡ nhỏ ?”
“ To như cái Honda Air Blade cũng được mà nhỏ như hạt xoàn xinh xinh cũng xong…”
“ úi trời, con mụ vợ anh nó mà biết được thì “bết” với “xoàn” nó cũng moi lại hết…”
Cô thư ký ngẩn mặt , thoáng xanh lét rồi lại đỏ dừ :
“ Đố đấy, đố đứa nào đòi lại của em đấy…”
Rồi cô nắm ngực áo Gíám đốc giật giật :
“ Tất cả do anh hết. Anh mà để con “heo nái” nhà anh nó cắn em thì anh chết với em…”
Nói rồi như cảm thương thân phận, cô khóc tu tu làm ông Giám đốc hoảng quá vội bịt miệng cô lại :
“ Được rồi, được rồi, nhất định tết này anh lì xì cho em bằng năm bằng mười năm ngoái…”
Cô thư ký tươi mặt, cười nhoẻn :
“ Một cái xe SH đập hộp nha ?”
“ Xe cộ làm gì, ầm ĩ lên, lộ ra thì chết cả anh lẫn em …”
“ Vậy một hạt xoàn 24 ly nha ?”
“ Xoàn xiếc làm gì, em đeo tới cơ quan, tụi nó dị nghị chết. Thôi cứ phong bì là được…”
Cô thư ký ghì đầu ông Giám đốc vào ngực mình :
“ Phong bì nhiêu ?”
“ Mười vé được không ?”
“ Mười vé ? Em lấy làm thèm vào ít cũng phải gấp đôi ?”
Nói rồi cô truyền cái mát rượi của cô sang ông GĐ làm ông thở hổn hển :
“ Được rồi, được rồi, 20 vé, em ưng chưa ?”
20 vé thì được, mà thôi, trước sau cũng đưa, anh đưa liền cho em đi…”
“ Ay chết, đã tết đâu mà lì xì…phải đợi tới khi con rồng nó bay đi con rắn nó bò tới anh mới mừng tuổi em chớ …”
“ Nhưng anh phải nhớ đấy…đúng 20 vé em mới chịu…”
Nhớ chứ, nhớ chứ, cứ mỗi câu nói ông Giám đốc lại làm cái gì đó làm cô thư ký cười ré lên :
“ Nhột…nhột …Vậy anh thề đi…”
Ong Giám đốc giơ tay dõng dạc thề y như hồi kết nạp Đảng :
“ Xin thề…xin thề…xin thề…”
Cô thư ký lắc quày quày :
“ Em hổng có tin. Mấy ông xạo thấy mồ. Thề trước cờ đảng các ông còn nuốt , với em nhằm nhò gì …”
“ Thề mà em cũng không tin, vậy phải làm gì em mới tin đây…”
Cô thư ký nhíu mày suy nghĩ rồi reo lên :
“ Anh viết giấy biên nhận đi. Coi như anh vay em 20 vé, lúc nào anh lì xì em sẽ xé giấy đi…”
“ Biên nhận thì biên nhận…nhằm nhò gì nhưng mà tối nay hẹn nhau ở khách sạn bữa trước nha…”
“ Được rồi, anh cứ ký đi rồi tha hồ, muốn gì em cũng chiều…”
Thế là ông Gíam đốc ký giấy nợ, đổi lại tối hôm đó cô thư ký cho ông bò lê bò càng thở dốc ra mới thôi. Mãi khuya mới về tới nhà, bà vợ đã khuỳnh tay đứng đợi ngoài cổng :
“ Ông lại mò đi…”ăn phở ở đâu giờ mới về ?”
“ Tầm bậy, mất uy tín lãnh đạo, tối nay tôi họp thường vụ chứ đi đâu .”
“ Ông coi xong cái danh sách “biếu tết” ấy chưa ? Còn thiếu thằng nào không ?”
“ Coi rồi, coi rồi, bà mà đã lập danh sách thì đến…con kiến cũng chẳng lọt…”
Bà phu nhân được ông Giám đốc khen, phổng cả mũi , quên cả giận, mặc cho ông lăn ra ngáy khò khò, bà mang bản danh sách ra tính tính toán toán, loại nào sẽ biếu rượu, loại nào biếu lạp xưởng , bánh chưng, loại nào “đi “ phong bì . Con số tổng cộng làm bà nở một nụ cười sung sướng. Xem ra năm nay không đến nỗi thất thu như năm ngoái. Chỉ thị “ Tổ chức tết tiết kiệm, vui tươi và phấn khởi” của Phủ Thủ tướng ? Chuyện tầm phào, năm nào cũng “chỉ thị” mà có thấy “tiết kiệm” cắc nào đâu. Năm tới là năm ngọ thì phải biết, bà cứ ngồi đếm tiền mỏi tay.
Thế là mới cúng ông Công, ông Táo xong, bà đã có bảng phân công, phân nhiệm rõ ràng. Cô Út phụ trách tiếp tân, đón khách vào, đưa khách ra, cậu Ba nhận quà, ghi tên, vào sổ, cậu Tư chuyển quà vào kho. Bà dự đoán năm nay “người ta” sẽ biếu tết sớm bởi lẽ ông Gíam đốc đã lên kế hoạch mồng hai tết đã phải bay ra Hà Nội để chúc Tết cấp trên và các đối tác. Bởi thế anh nào anh ấy phải hoàn thành “nghĩa vụ” cho xong trước Tết.
Đúng sáng hôm bà “mở sổ “ ghi quà tết , ngoài cổng có tiếng ô tô thắng két và tiếng còi bím bom. Ai mà “tết” sớm vậy cà ? Bà chạy ra cổng và kinh ngạc nhận ra ông đang từ trên xe lết xuống :
“ Ô kìa, sao bảo hôm nay bận họp tối mới về kia mà ?”
Chiếc xe đóng cửa cải rầm, phóng vút đi, ông Giám đốc chẳng nói chẳng rằng, ôm cặp vào buồng riêng nằm vật xuống giường làm bà cuống cuồng :
“ Ông sao thế ? Trúng gió à ? Hay lên gân máu ?”
Ông lắc đầu :
“ Không…không làm sao cả …”
Không làm sao mà cứ rũ ra như còn cò bợ thế này …”
Ông phều phào :
“ Bà ơi…tôi…hưu rồi…thế là hết….đéo mẹ cả lò chúng nó…”
Ôi chao ôi, sét đánh còn thua cái tin ông vừa đưa ra. Bà không còn tin ở cái lỗ tai mình nữa , bà nhảy lên như kiến đốt :
Hưu là hưu làm sao ? Ông mới quá có một tháng mười ngày, hôm nọ anh Hai bên tổ chức thành ủy đã nói rồi, ông trong diện được giữ lại một năm nữa kia mà…”
“ Hỏng rồi, hỏng hết trơn rồi, có thằng nó chạy cái ghế của tôi 10 tỉ nên thường vụ quyết rồi…”
“ Nhưng đã công bố cơ quan chưa ?”
Chưa…chưa công bố…ra giêng mới công bố kìa…”
Bà vợ ông Giám đốc tươi mặt :
“ Vậy còn may…ít nhất cũng còn vớt vát được cái tết này…”
Thế là bà chạy ra nhà ngoài, bỏ ông nằm chỏng chơ, quát tháo con cái, người nào việc nấy, mở nhạc tưng bừng chuẩn bị đón khách tới biếu quà. Ngày 24 tết qua đi, ngày 25 tết cũng qua đi nốt, cuốn sổ của bà Giám đốc vẫn trắng bóc, chẳng có ma nào tới để bà ghi chép. Ngày 27 rồi ngày 28 cũng lại qua đi trong nỗi chờ đợi căng thẳng của cả nhà.
Bà Gíam đốc đã bắt đầu ra ra vào vào chửi bới, văng tục đầy nhà. Ông không còn phải tới cơ quan nữa, ngồi tùm hụp trong góc phòng như tội phạm gây đại họa cho cả gia đình. Thế rồi sang ngày 30 khi bà giám đốc chép miệng :
” Thôi dẹp cha nó hết sổ sách với nước nôi đi. Con Út đâu, gọi điện cho thằng ba tài xế bảo nó đánh xe tới đưa má đi chợ…”.
Cô Út nhấc điện thoại quay số rồi lại đặt xuống :
“ Sao kỳ vậy má ? Bưu điện nó báo số điện thoại này tạm thời đình chỉ để ký lại hợp đồng…”
Bà Giám đốc nhảy tới chỗ chồng đang ngồi :
“ Thế là thế nào hả ông ? Sao lại phải ký lại hợp đồng ?”
Ông Giám đốc rên hừ hừ :
“ Thì mình hưu rồi, cơ quan nó “cắt” điện thoại chứ còn làm sao ?”
“ Thế còn xe hơi ?”
“ Thằng Ba nó chuyển sang lái cho ông Giám đốc mới rồi. Bà có thuê tiền nó cũng chẳng dám chạy tới đây đưa bà đi chợ…”
Bà Giám đốc rít lên vỗ đành đạch :
“ Cha bố chúng nó, toàn quân bạc ác, toàn phường bất nhân…người ta “hưu” một cái là nó ngảnh đít quay đi…”
Vừa lúc ấy, chuông ngoài cổng vang lên giòn giã . Bà Giám đốc tươi mặt , bà chửi vậy mà không phải vậy, hoá ra vẫn còn người tử tế tới chúc tết nguyên thủ trưởng kia đấy. Bà te tái ra mở cổng và bỗng bật ngửa ra khi trước mặt bà là cô thư ký Thu, bước xuống từ chiếc xe con quen thuộc và ẹo ẹo đi vào nhà .
Ông Giám đốc như người chết rồi bỗng tỉnh lại, quát cô út pha nước mời khách. Cô Thu , thư ký buông giọng ngọt lịm :
“ Thưa cô chú, năm hết tết đến, cháu tới thăm và chúc tết cô chú…”
Bà Giám đốc bắt được cái lừ mắt của chồng, vội vàng :
“ Mời cô ngồi uống chén nước, để tôi chạy xuống bếp bảo tụi nó bóc bánh chưng…”
Cô thư ký liếc quanh rồi nhìn ông Giám đốc cười nhoẻn :
“ Ba mươi tết rồi thủ trưởng ơi, thủ trưởng vẫn còn nhớ lời thề chớ ?
Ông Giám đốc lạnh xương sống :
“ Lời thề …lời thề nào kia…”
“ Mới đấy với đấy mà thủ trưởng đã quên rồi. Vậy em để thủ trưởng liếc qua cái giấy này nhé…”
Cô móc ví ra cái giấy nợ bữa trước ấn vào tay ông Giám đốc :
“ Anh đếm cho em 20 vé rồi em biến, anh Giám đốc mới đang chờ em ở cơ quan để còn đi chúc tết các Ban, ngành và đoàn thể. Mà cái anh Giám đốc mới này kỳ lắm cơ… cứ bắt em phải mặc quần “sịp lọt khe” kìa.. …”
Ông Giám đốc tính kêu lên một tiếng thất thanh, nhưng nhác thấy bà vợ lấp ló sau màn cửa lại vội vàng tươi cười :
“ Được rồi, được rồi, cho chú gửi lời cảm ơn Đảng uỷ, Ban Giám đốc, công đoàn và toàn thể anh chị em nhé. “
Rồi ông nói khẽ chỉ đủ cho cô Thu nghe :
“ Cứ về đi, tối nay tới chỗ mọi khi anh sẽ trả đủ…”
Cô thư ký vui vẻ chào từng người trong gia đình ông Giám đốc rồi đánh tanh tách cặp chân dài bước ra ngoài cổng. Có tiếng sập cửa xe và tiếng rồ ga. Bà Giám đốc xấn lại gần chồng :
“ Thế nào ? Cơ quan có lì xì tết cho ông không ?”
“ Có chớ …”
“ Vậy tốt rồi . Lì xì được bao nhiêu ?”
Ông Gíam đốc thở hắt ra :
“ Hai ngàn đô la, bà hài òng chưa ?
“ Tức bốn chục triệu. Thôi vậy cũng được. Tiền đâu ?
Ông Giám đốc thều thào :
“ Chưa có tiền. Ra giêng tài vụ mới làm phiếu chi kìa…”
Bà Giám đốc dài giọng :
“ Rõ chán, tiền lì xì tết mà ra giêng mới chi thì còn tết nhất gì . Con Út đâu, lấy xe máy chở má đi chợ…”
Nói rồi bà bước vào phòng , ném cuốn sổ “biếu tết” vào bồ rác rồi chửi lầm bầm : “Tết nhất…cái đéo gì …”