Cái lon Guigoz nặng tình với lính!
Thơ: Trần Quốc Bảo
(1). Nhớ xưa,
Mỗi lần hành quân, tôi đều trang bị
Súng đạn cùng mình, cơm xấy cá khô
Rượu đế nhét vô ba lô một xị
Đặc biệt kèm cái “bếp cà phê gôz”
Hai lon Guigoz, khéo tay chế biến
Thành bếp thành nồi, vừa khít ráp vô
Vài đoạn nến sáp, đun không có khói
Mồi lửa sẵn sàng, bật quẹt zippo
Dừng quân hạ trại, xong xuôi đâu đó
Đồ nghề bày ra, che tấm poncho
Nước nấu bi đông, cà phê bí tất
Vị đắng đậm đà, chiêu với khói Basto
Hưởng chút đê mê ngay đầu tiền tuyến
Pleime Tân Cảnh Đak-sút Đak-tô
Chuyền tay ca nhôm chiến binh huynh đệ
Chao ôi, tuyệt vời !!! ngụm cà phê gôz !!!
(2). Cái lon Guigoz nặng tình với lính
Những ngày hành quân, nó trong ba-lô
Thậm chí đến khi quân ta thất trận
Thân bại danh liệt dưới tay cộng nô
Vợ con băng rừng, thăm nuôi tiếp tế
Thực phẩm gửi vào … lại cũng “lon gôz”
Vợ trao tay chồng đầy lon tình nghĩa
Đau đớn nghẹn ngào theo lệ tuôn vô
(3). Ba tù cải tạo, liều mình trốn trại
Rừng mây, khe suối, sườn đá, … mấp mô
Đường cùng vận mạt, đều bị bắt lại
Tất cả chết thảm vì những đòn thù
Gói ghém sơ sài, bạn tù chôn cất
Sườn núi cỏ hoang phủ ba nấm mồ
Sương khói mơ hồ, Hồn Thiêng u uất
Lạnh lẽo bình hương một cái “lon gôz” !
-o-
Sáng nay dậy với ly cà-phê Starbucks
Thần trí mang mang giữa lòng Thủ đô
Kỷ niệm tràn về, xốn xao tâm thức
Chợt thấy ngạt ngào hương “Cà phê gôz”
Trần Quốc Bảo
Richmond, VA