Chuyện “Gà” xúc động tâm can!
Hỏi “người”, sao nỡ bạo tàn “Phá thai” ?
Cháy rừng lớn bên Cali,
Người người hối hả tản đi cấp thời!
Lửa hồng nghi ngút lưng trời,
Khói than mù mịt, khắp nơi kinh hoàng!
Từng đàn chim chóc, thú hoang,
Tan bầy hốt hoảng, tìm đàng thoát thân.
Góc đồi kia, lửa tàn dần,
Một người Cứu hỏa, tới gần kiểm tra.
Chợt anh, nhìn thấy con gà,
Toàn thân cháy trụi, thiệt là thê lương!
Nằm bên ổ trứng dễ thương.
Hóa ra, khi lửa bốn phương bừng bừng
Gà-rừng Mẹ, vẫn rửng rưng,
Vẫn nằm ấp Trứng, tưởng chừng ôm Con!
Chết trong biển lửa kinh hồn!
Ôi! Tình Mẫu Tử ... cao hơn non ngàn !!!
Chuyện “Gà” xúc động tâm can!
Hỏi “người”, sao nỡ bạo tàn “Phá thai” ?
Mẹ giết con – chẳng đoái hoài!
Hỡi ôi! độc ác hơn loài Qủi vương!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả: