Năm cha tôi qua đời
Tôi vẫn còn nhỏ bé
Mẹ tôi không còn trẻ
Phải làm việc gấp đôi
Có một con trai thôi
Nên mẹ thương tôi nhất
Khi chạy loạn tất bật
Mẹ vẫn thường cõng tôi
Tôi ôm chặt lấy người
Mỗi khi qua vũng lội
Cùng đoàn người chạy vội
Sang nơi khác yên hàn
Rồi khi hết giặc càn
Trở về nơi đồng nội
Vào những giờ nhàn rỗi
Người đọc vãn cho nghe
Tôi vẫn thích nghe vè
Do mẹ tôi diễn đọc
Đâu muốn nghe mẹ khóc
Khi bỏ nhà di cư
Đất Bắc hết giặc thù
Việt Minh về thành phố
Mẹ sợ bị đấu tố
Dẫn tôi vào Miền Nam
Được chính phủ lo toan
Cho định cư đồng nội
Mẹ không còn bối rối
Lo cấy cày nuôi con.