Ngay đầu xuân năm nay, Canada đã đón hai vị khách quý.
Tôi nói ‘khách qúy’ là nói theo ngôn ngữ của chính quyền. Chưa bao giờ báo chí nói nhiều như thế. Điều khiến tôi ngạc nhiên là hai khách này đâu phải là người, mà là hai con thú. Đọc đến đây các cụ phương xa đã biết tôi nói về con thú gì chưa ạ? Thưa đó là hai con gấu trúc panda được đưa từ Trung Quốc sang. Hai con gấu này được coi như báu vật, Trung Quốc qúy Canada lắm nên mới cho Canada mượn trong 10 năm. 5 năm đầu chúng ở Sở Thú Toronto, 5 năm sau sẽ ở Sở Thú Calgary. Thủ tướng Harper cùng với Đại sứ Trung Cộng ra tận sân bay đón 2 chú. Ông đại sứ Trung Cộng cho biết ngày ông tới nhậm chức ở Canada ông cũng không được đón tiếp trọng thể như thế này ! Dân làng An Lạc của tôi thấy giới truyền thông Canada làm rầm rộ tin này thì đều bĩu môi: Báu gì ! Trông chúng như hai bị bông có vài vết đen đen, đẹp đẽ chỗ nào? Ông ODP còn thêm : À, mà mình nói ‘ 2 chú’ là nói sai ! Đây là một con đực một con cái. Hai con này khảnh ăn, chỉ thích ăn lá trúc nên phe ta mới đặt tên chúng là gấu trúc, chứ các ông Tầu thì gọi chúng là ‘Đại Hùng Miêu’, nghĩa là ‘gấu mèo lớn’. À, hóa ra chúng thuộc họ nhà Mèo. Họ nhà chúng hầu như sắp tuyệt chủng nên chúng trở nên hiếm. Vì hiếm nên mới được qúy là thế. Ông ODP này đúng là bồ chữ, cái gì cũng biết. Ông bảo họ nhà chúng sắp tuyệt tự vì chúng lười biếng việc truyền giống. Mỗi năm con gấu mèo cái này chỉ có thể thụ thai trong 4 ngày. Mà con đực lại thường chểng mảng việc ái ân. Ông Trung Cộng cho Canada thuê trong `10 năm đã giao hẹn rằng nếu trong 10 năm này mà chúng đẻ con thì đứa con sẽ thuộc chủ quyền của Trung Cộng. Trung Cộng cho ‘thuê’ nha, vì Canada phải trả 10 triêu đô la.
Nghe đến đây thì Chị Ba Biên Hòa lên tiếng. Chị bảo như vậy là sai luật quốc tế. Xưa nay đứa bé sinh ra trên nước nào thì nó sẽ mang quốc tịch nước đó. Hiện nay có rất nhiều phụ nữ Tàu mang thai đua nhau đến du lịch Canada với mục đích đẻ con ở đây để đứa con mang quốc tịch Canada, và nhờ thế người mẹ sẽ dễ xin ở lại đất thiên đàng này.
Phe các bà đang lắng nghe Chị Ba Biên Hòa nói về luật đẻ con thì phe liền ông tự nhiên phá ra cười. Bà cụ B.95 lên tiếng ngay : Chúng ta đang họp làng thì không ai được nói chuyện riêng cả. Phe các ông cười cái gì vậy? Anh H.O. bèn lên tiếng : Tụi cháu nghe bác ODP bảo rằng loại gấu mèo này sở dĩ sắp tuyệt chủng là vì chúng lơ là việc truyền giống. Việc này làm cháu nhớ tới đoạn phim mà người bạn cháu mới đi du lịch ở Phi Châu về cho coi. Phim quay hai con sư tử Phi Châu làm tình. Rằng giống sư tử cũng yêu nhau có hạn kỳ. Hướng dẫn viên du lịch cho cả đoàn đi qua khu vực sư tử sống. Cặp sư tử mà đoàn gặp lúc đó đúng vào thời gian chúng yêu nhau. Anh hướng dẫn viên cho biết hai con này mỗi năm chỉ yêu nhau có 4 ngày, nhưng mỗi ngày yêu những 18 lần. Bạn cháu quay được cảnh anh chị sư tử yêu nhau. Trông buồn cười lắm. Chị sư tử nằm im, Anh sư tử chồm lên, anh hùng hục được đúng 1 phút rồi xong ngay. Thật là lãng xẹt. Thật là dở ẹc! Thế nhưng vì mỗi ngày anh chị yêu nhau những 18 lần nên tỷ số thụ thai rất cao, nên dòng họ nhà sư tử vì thế vẫn phát triển mạnh. Sư tử Phi Châu nên dạy cho gấu mèo Tầu Cộng bài học về ân ái.
Tin nóng thứ hai cũng vào đầu mùa xuân là tin cựu thủ tướng Anh Margaret Thatcher qua đời. Giới truyền thông Canada vừa đưa tin vừa bình luận nhiều ngày. Dân Canada lớp già đa số có gốc tổ tiên bên Anh nên họ rất quan tâm tới bà. Tôi không ngờ là giới yêu bà cũng nhiều mà giới ghét bà cũng lắm. Sở dĩ có người ghét là vì bà đã cai trị với bàn tay sắt. Có nghiệp đoàn đã biểu tình chống bà gần một năm mà bà không hề nao núng. Báo chí gọi bà là ‘Iron Lady’. Báo tiếng Việt dịch chữ Iron này là ‘Người Đàn Bà Thép’. Thép chứ không phải Sắt. Tôi thì gọi bà không phải là sắt hay thép gì hết. Tôi gọi là ‘ Bà Già Gân’. Bà Gân ở Anh để cân xứng với Tổng Thống Reagan ‘Gân’ ở Mỹ. Bà Già Gân này và ông già Gân kia đã đóng một vai trò quan trọng trong việc làm cho chế độ CS ở Nga và Đông Âu sụp đổ hồi 1990 và 1991.
Nhân nói tới Bà Già Gân bên Anh làm tôi nhớ tới Ông già Gân ở VNCH thuở xưa. Đó là Cụ Trần Văn Hương. Năm xưa Cụ cũng được báo chí Saigon gọi là Ông Già Gân. Hình như cái tên này có từ lúc cụ Hương làm đô trưởng Saigon. Làm đô trưởng mà hàng ngày cụ không đi công xa tới sở mà vẫn một mình cỡi xe đạp đền tòa đô chính làm việc.
Ở Canada này cũng có một bà già ‘gân’, còn ‘gân’ hơn bà Thatcher bên Anh và cụ Trần Văn hương bên VN. Đó là bà già thị trưởng Hazel McCallion của thành phố Mississauga ở Ontario. Các cụ phương xa có nghe tiếng bà già gân này bao giờ chưa? Xin mời cụ vào Google là thấy liền. Bà đang đi vào sách kỷ lục về vai trò ngồi ghế thị trưởng lâu nhất thế giới, đã 34 năm liền, từ năm 1978 đến nay. Bà giống như cụ đô trưởng Trần Văn Hương, bà đến sở không bằng công xa, bà tự lái xe. Năm ngoài bà lái xe qúa tốc độ, bà bị cảnh sát phạt. Bà vui vẻ nhận lỗi và móc túi đóng tiền phạt ngay. Ông cảnh sát biên giấy phạt xong thì tịch thu bằng lái. Cảnh sát bắt bà phải đi công xa vì bà đã 92 tuổi vàng. Đây là bà già gân đúng ý nghĩa nhất. Bà được mọi người yêu vì tính bộc trực thẳng băng. Từ xưa, khi mãn nhiệm 4 năm thì bà ghi danh tái ứng cử. Bà chỉ ghi danh thôi chứ bà không bỏ một đồng xu nào vào việc vận động. Không vận động mà dân vẫn bầu cho bà 99%. Tuyệt vời qúa chứ. Bà yêu qúy người VN chúng ta lắm. Hội Tết mỗi năm bao giờ bà cũng đến dự, cũng đứng lên chào quốc kỳ VNCH, cũng lên đọc diễn văn chúc mừng.
Thấy tôi nói nhiều về các người ‘gân’, bà cụ B.95 liền hỏi : Thế vị tân giáo hoàng Phan Xi Cô mới được bầu có gân không? Anh John thấy tôi nói đã nhiều nên thương hại. Anh liền đáp thay : Việc gân hay không gân thì phải chờ một thời gian nữa mới biết được. Hiện giờ thì tôi thấy người ta đã khen tân giáo hoáng sống bình dân và khó nghèo. Ngài không chịu dọn về ở dinh giáo hoàng mà cứ nấn ná ở nhà khách của Roma, ngài hay hôn các em bé trong các cuộc tiếp rước, đặc biệt trong Tuần Thánh vừa qua ngài đã rửa chân và hôn chân một số tù nhân, trong đó có mấy tù nhân Hồi giáo.
Rồi anh John hỏi cụ : Chắc cụ thèm tiếng cười rồi phải không? Nhân nói tới tân giáo hoàng Phan Xi Cô, cháu chợt nhớ tới một câu chuyện vui về một Dòng tu tên là Dòng Phan Xi Cô. Rằng hồi xưa có một họ đạo ở Ý xây được nhà thờ mới và họ chọn Thánh Phan Xi Cô làm thánh quan thày. Họ nhờ một họa sĩ danh tiếng vẽ hình vị thánh này. Như chúng ta biết dòng Phan Xi Cô có 2 phái, một phái để râu, một phái không để râu. Phái nào cũng đến gặp họa sĩ, nhóm không râu thì yêu cầu ông ta không được vẽ thánh Phan xi cô có râu, còn nhóm để râu thì yêu cầu hoạ sĩ phải vẽ bộ râu dài. Họa sĩ đều gật đầu với cả hai nhóm. Mọi người đều hồi hợp chờ đợi và thắc mắc chả lẽ hoạ sĩ này sẽ vẽ thánh Phan Xi Cô một nửa cằm có râu và một nửa cằm không râu sao. Ngày quan trọng khai mạc đã đến. Mọi người chăm chú nhìn vào bức tranh đang được che màn. Chuông rung và màn hạ xuống. Mọi người ồ lên một tiếng lớn. Bức tranh vẽ hình thánh Phan Xi Cô nằm trên giường bệnh. Ngài đắp chăn. Chăn đắp từ mũi trở xuống cho tới chân. Chăn đắp như thế này thì làm sao ta biết được ngài có râu hay không có râu ! Ai cũng thán phục sự thông minh của hoạ sĩ.
Bà cụ B.95 thích chuyện này qúa, chuyện thánh có khác. Cười một chập xong rồi cụ hỏi anh John : Thế ngài tân giáo hoàng thuộc dòng phái có râu hay không râu? Anh John đáp ngay : Thưa, vị tân giáo hoàng lấy danh hiệu là Phan Xi Cô mà thôi, chứ ngài thuộc Dòng Tên Jesuit.
Thấy cụ B.95 bữa nay hỏi nhiều qúa, chị Ba Biên Hòa tìm cách giải thoát cho anh John. Chị xin ngưng các chuyện liên hệ tới nhà thờ. Chị xin Ông ODP nói chuyện thời sự. Mọi người vỗ tay tán thưởng việc này vì trong làng không ai am hiểu thời sự bằng bồ chữ này. Ông ODP vui vẻ chia sẻ tin tức ngay.
Tin thứ nhất là tin cộng đồng VN Toronto đang hô hào xây một nhà dưỡng lão cho các cu cao niên. Thấy Hòa Thượng Thiện Tâm ở Alberta thành công rực rỡ trong việc xây một xư xá dưỡng lão cho các cụ VN ở miền Tây, đồng bào ta đã thỉnh ngài sang Toronto để lập một cơ sở thứ hai. Dự án nghe đâu khoảng 20 triệu, nay mới quyên góp được nửa triệu. Hòa Thượng gặp bọn gìa chúng tôi đã nói ngay : Xin các cụ mở rộng bàn tay, nhất là xin các cụ nhớ đền dự án này trong di chúc nha. Mai này các cụ ra đi thì xin để lại nhà đất và tiền bảo hiểm tặng cho dự án người già của bần tăng nha. Nhiều người đã đáp ‘ Mô Phật’ rất to. Đây là điềm tốt, phải không cơ?
Tin thứ hai xin nói về quê nhà VN. Rằng nói tới VN lúc này là nói tới việc CSVN đang hỏi ý dânvề việc sửa hiến pháp. Thấy dân chúng rất quan tâm và đáp ứng rất nhiều nên các quan CS đã gia hạn việc góp ý từ cuối tháng 3 đến cuối tháng 9. Những ai có kinh nghiệm sống với CS thì đều cho đây là một màn kịch CSVN giả bộ diễn trò dân chủ chứ bản chất của họ là luôn chiếm độc quyền cai trị. Nguyễn Minh Triết mấy năm trước đã tuyên bố bỏ Điều 4 Hiến Pháp là tự sát. Mới đây Nguyễn Sinh Hùng chủ tịch quốc hội cũng lên tiếng y như vậy: ai ủng hộ việc bỏ điều 4 là ngu xuẩn. Ông ODP nói rất to tiếng : Tôi đánh cuộc với cả làng là sau Tháng Chín này, đảng CS VN sẽ ra thông cáo rằng tuyệt đại đa số dân chúng vẫn yêu mến chủ nghĩa CS, tuyệt đại đa số đã không đồng ý hủy bỏ Điều 4 Hiến Pháp 1992. Ai kiểm soát được việc này, vì bản chất của CS là gian dối. Chính cụ tổ CS Nga Yetsin đã nói từ xưa : bản chất của CS là dối trá, ta không thể sửa đổi được CS, chỉ vất nó đi mà thôi.
Theo tiết lộ mới đây của mạng Wikileaks thì đảng CSVN đã hứa dâng nước VN cho Tàu từ lâu rồi. Đảng CS Tàu đã cho đảng CSVN 30 năm để chuẩn bị việc sát nhập nước ta vào đất Tàu, VN sẽ được theo quy chế tự trị như Tây Tạng, Tân Cương, VN sẽ là một ngôi sao nhỏ trên lá cờ TC. TC đã hứa sẽ cho đảng CSVN được nương thân để hưởng giàu sang phú qúy, và tiếp tục cai trị. Việc dâng đất dâng biển cho TC thì đã rõ. Việc xuất hiện cờ TQ có 6 sao trước đây ở Hà Nội và in cờ TC trong sách giáo khoa mới đây càng rõ hơn. Nó chứng tỏ VC đang chuẩn bị cho việc sát nhập.
Cụ Chánh tiên chỉ xin góp ý về việc này. Rằng chuyện trên đây của Ông ODP là chuyện sự thực, tôi gọi là chuyện số 1. Tôi xin nói chuyện số 2 mà tôi gọi là chuyện ước mơ. Cầu xin quốc tổ làm phép lạ khiến VC mở mắt để có một chút lòng ái quốc, dám bỏ Điều 4 Hiến Pháp, cho tổng tuyển cử có quốc tế giám sát rồi trao chính quyền cho một đảng mà dân sẽ bầu ra. VC phải làm việc này để tạ tội với tổ quốc, với toàn dân. Giao xong chính quyền cho dân thì chúng ta cho họ chạy làng để trốn TC. Chỉ có cách này thì VC mới xóa được nợ với TC. Chính phủ mới của VN sẽ tuyên bố mình không mắc nợ gì với TC cả, và hô hào toàn dân đứng lên bảo vệ đất nước, đứng lên làm một hội nghị Diên Hồng thứ hai. Truyền thống hào hùng của cha ông ta xưa nay là bao giờ VN đoàn kết cũng thắng quân Tàu. Lịch sử còn ghi dân ta đã đại thắng quân nhà Hán, quân nhà Tống, quân nhà Nguyên, quân nhà Minh, quân nhà Thanh. Nước VN mới sẽ thoát ra khỏi vòng tay của TC như Miến Điến hiện nay.
Cụ Chánh thấy dân làng nghe cụ mà mặt mũi ai cũng đăm chiêu bèn ngưng lại ngay. Cụ biết chuyện này làm mọi người nhức đầu. Cụ bảo họp làng là để mọi người được hưởng những giây phút thư giãn và thoải mái, họp làng là để vui cười tăng sức sống. Lão xin chấm hết chuyện ước mơ. Xin Ơn Trên phù hộ nước Nam.
Rồi cụ Chánh trả lại diễn đàn. Ông ODP nhận lại diễn đàn mà không biết nói tiếp chuyện gì. Cụ Chánh cười khà khà rồi bảo ông ODP nói tiếp chuyện Sợ Vợ đang bàn giở tháng trước.
Nghe đến đây thì cả làng vỗ tay. Không khí vui vẻ lại tràn ngập.
Ông ODP cao giọng : Tháng năm này là tháng cả thế giới tôn vinh các bà mẹ. Sợ vợ chỉ là một mặt nhỏ của nét văn hóa lớn về lòng tôn kình các bà. Nhà văn Tôn Kàn mới gửi cho tôi một bài nghiên cứu rất công phu nói về 15 ngôi đền, mà dân gian quen gọi là chùa, tất cả đều thờ các BÀ. Chỉ có ở VN mới đề cao vai trò thần thánh của các bà như thế này. Ngoài Bắc có 11 ngôi, trong Nam có 4 ngôi. Mỗi chùa là một dấu ấn của lịch sử. Xin kể theo thứ tự :
1. Chùa Ba Dâu, tên chữ là Chùa Diên Ứng, ở tỉnh Bắc Ninh. Theo sử thì đây là ngôi chùa lâu đời nhất ở VN, xây cất từ thế kỷ thứ 2, năm 187. Chùa đã được tu sửa nhiều lần. Người có công đại tu là Trạng Nguyên Mạc Đĩnh Chi.
2. Chùa Bà Đậu ở tỉnh Hà Tây, thờ thần Pháp Vũ là Thần Mưa
3. Chùa Bà Tướng, thờ một vị nữ tướng của Hai Bà Trưng, ở thành Tuy lâu, tỉnh Bắc Ninh.
4. Chùa Bà Dàn, thờ thần Pháp Điện tức là Thần Chớp, ở tỉnh Bắc Ninh
5. Chùa Bà Đanh, thờ Thần Gió, ở tỉnh Hà Nam. Chùa nằm ở địa thế khuất vắng, ít khách qua lại nên ta có câu ‘vắng như Chùa bà Đanh’ là vậy
6. Chùa Bà Già ở Tây Hồ, Hà Nội. Theo truyền thuyết thì vào thời Nhà Trần có hai bà bán muối đã bỏ công sức ra xây chùa này
7. Chùa Bà Đá, tên chữ là Linh Quang Tự, ở quận Hoàn Kiếm, Hà Nội.
8. Chùa Bà Ngô xây từ đời Lý Nhân Tông, ở phố Nguyễn Khuyến Hà Nội. Sử ghi là một bà VN rất đẹp, lấy chồng người Tàu rất giầu có. Bà đã mang tiền của ra xây chùa này. Vì bà lấy chồng người Ngô Chú Khách nên dân gian gọi chùa bà xây là chùa Ngô.
9. Chùa Bà Nành ở đường Văn Miếu, Hà Nội. Nành là tên bà bán sữa đậu nành lâu đời trước Quốc Tử Giám.
10. Chùa Bà Tấm ở huyện Gia lâm Hà Nội, thờ Bà Hoàng Thái hậu Ỷ Lan vợ vua Lý Thái Tông
11. Chuyện Bà Móc, huyện Hoàn Kiếm Hà Nội
12. Chùa bà Thiên Hậu ở đường Nguyễn Trãi Chơ Lớn. Đây là chùa của người Tàu Chơ Lớn thờ Bà Thiên hậu gốc người Phúc Kiến
13. Chùa Bà Chúa Xứ ở núi Sam, Châu Đốc. Theo nhà văn Sơn Nam, đây là nơi thờ tượng Phật gốc đàn ông của người Khmer. Tượng này bị người Kmer bỏ quên lâu đời trên đỉnh núi Sam, người Việt tìm thấy đã rước về thờ và đã tô điểm thành tượng Phật bà. Theo nhà khảo cổ học Malleret thì đây chính là tượng nam thần Vishnu bằng đá thuộc nền văn hóa Óc Eo.
14. Chùa Bà Đen trên núi Bà Đen ở phía bắc thành phố Tây Ninh, nơi đây thờ bà Lý Thị Thiên Hương một người vợ nổi tiếng nhân đức của một vị tướng Tây Sơn. Bà là người nhan sắc da trắng trẻo, nhưng bà đã tự bôi mặt đen để tránh cặp mắt háo sắc của tên đội lính Tây đóng quân ở gần.
15. Chùa Bà Thiên Hậu ở thị xã Thủ Đầu Một. Nơi đây thờ Thiên Hậu Thánh Mẫu như chùa ở Chợ Lớn.
Kể đến đây xong thì ông ODP đặt câu hỏi : Có nước nào trên thế giới tôn kính phụ nữ như VN chúng ta không? Tôi đã tìm kiếm kỹ rồi. Xưa nay đàn bà VN đuợc coi là số 1, đàn ông VN là số 2. Đàn bà có đền thờ khắp nơi, còn đàn ông VN thì chỉ loanh quanh xó nhà, nhà trên thì có bàn thờ Ông Địa, nhà bếp thì có bàn thờ Ông Đầu Rau, và ngoài vườn thì có bàn thờ Ông Thiên. Chỉ có 3 nơi này thờ Ông mà thôi.
Thấy không ai nói tiếp được nữa, mà chỉ vỗ tay, anh H.O. xin kể một chuyện về đề tài sợ vợ truyền thống của đàn ông VN. Rằng có một bà gìà kia nổi tiếng là suốt đời bắt nạt và ăn hiếp chồng, ông chồng không bao giờ dám chống cự. Thấy chồng bệnh nặng sắp chết, bà vợ liền ngồi xuống khóc : Ông ơi, ông đừng bỏ tôi một mình. Ông mà chết thì tôi cũng xin chết theo ngay. Nghe nói thế ông già bỏ nhỏm dậy, vẻ mặt hoảng sợ : Xin bà đừng theo tôi, xin bà để tôi đi một mình. Nói xong ông gục xuống chết ngay vì sợ qúa.
Để làng cười xong, Cụ B.95 lên tiếng : Đang đầu mùa xuân vạn vật đang sống lại , xin đừng nói tới chuyện chết, xin nói tới những chuyện sống, sống vui sống khoẻ. Anh John của tôi đâu, xin anh kể tiếp chuyện ngày xưa anh học tiếng Việt ra sao.
Cụ đã gõ đúng tần số. Anh John kể ngay. Tuần qua con mới được đọc một tập sách của Cha Nguyễn Phúc Kim gửi tặng. Đây là một linh mục VN còn rất trẻ ở miền tây Canada. Ông là một nhà văn. Cha Kim kể chuyện về thăm quê hương VN. Quê ngài ở Miệt Vườn. Bà con lối xóm nghe có ông cha từ Canada về nên đến thăm rất đông. Có một bà mẹ bảo mấy đứa con đến chào. Mấy đứa bé vội vàng chắp tay: “ Con xin giái ông cố ” . Lần đầu tiên nghe lời chào lạ lùng, ông cha trẻ giật mình kinh ngạc. Mẹ ngài là dân gốc Bắc Kỳ ngày xưa biết nỗi kinh ngạc của con mình, liền giải thích : Ở miền Nam, ông cha xứ được giáo dân gọi là ‘ông cố’. Còn ‘Giái’ đây là tiếng Nam, là vái, là chào, chứ không có nghĩa gì tầm bậy cả. Mãi rồi ông cha mới hiểu ra tiếng chào gốc Miền Nam.
Nhân chuyện tiếng ‘nhà đạo’ này, cha Kim bàn sang mấy chuyện khác, nghe cũng vui và có lý lắm. Chẳng hạn tiếng ‘đám ma’ và ‘đám tang’, tiếng nào đúng? Ngươì thân yêu của mình vừa nằm xuống thì hóa ra ma ngay sao?
Vừa nghe đến tang chay, ông ODP xin góp thêm chuyện ngay. Ông là người Công Giáo nên ông rành chuyện nhà thờ lắm. Người Công giáo tin rằng cuộc đời này là cõi tạm, đời sau mới là cõi thật, cõi hạnh phúc trường sinh. Đời này nếu sống tốt lành thì đời sau sẽ được lên thiên đàng, về với Chúa. Ai cũng mong đời sau về với Chúa. Ấy thế mà nhiều tờ cáo phó đọc nghe rất rối đạo và vô lý. Đại loại tôi thường thấy lời đăng như thế này : Chúng tôi rất đau đớn báo tin : thân phụ chúng tôi là Cụ… đã về với Chúa ngày… Có phải trái lẽ đạo không? ‘Về với Chúa’ tức là đã đạt được mục tiêu của cuộc sống tạm này thì phải vui chứ, cớ sao lại nói là rất đau đớn báo tin? Và nhiều lời phân ưu cũng vô lý y như vậy : Chúng tôi nhận được tin buồn Cụ … đã về với Chúa. Chúng tôi xin thành kính phân ưu cùng tang gia và cầu xin cho Cụ sớm về nước thiên đàng! Cụ đã về với Chúa thì phải là tin vui, cớ sao lại cho là tin buồn rồi phân ưu ? Đã về với Chúa là về thiên đàng rồi, cớ sao lại còn cầu cho cụ được về thiên đàng ?
Chị Ba Biên Hòa liền hỏi : Theo bác thì người Công Giáo nên viết cáo phó hay phân ưu thế nào cho trúng cách. Ông ODP trả lời ngay : Dễ qúa mà. Phần đầu báo tin hay nhận tin thì chỉ nói là Cụ …đã chết, đã qua đời, đã tạ thế…rôi phần sau mới xin cầu nguyện cho cụ được về với Chúa hay được về thiên đàng. Xin nhắc lại : phần đầu chỉ nói là đã chết, đừng nói đã về với Chúa.
Mọi người nghe xong đều gật đầu cho ý kiến của ông ODP là hợp lý và hợp lẽ đạo.
Chị Ba nói tiếp : Thôi, đang mùa xuân, nói về cáo phó phân ưu như vậy đủ rồi, xin nói chuyện vui mùa xuân. Anh John à, xin anh nói tiếp chuyện học tiếng Việt ngày xưa đi. Anh John vâng lời vợ và kể ngay : Ngày xưa học tiếng Việt, khi học đến chữ qủa trứng gà, tôi thấy người Việt ai cũng nói : quả trứng gà có lòng đỏ và lòng trắng. Tôi cứ thắc mắc về chữ ‘đỏ’ này. Màu nó đâu có đỏ, màu nó vàng tươi chứ. Đáng lẽ phải nói lòng vàng, thế mà trăm người như một, người Việt nào cũng nói lòng đỏ trứng gà. Các cụ phương xa có tìm ra câu trả lời cho anh John không? Làng tôi nghe anh John nêu thắc mắc này mà không biết trả lời ra sao. Xưa nay chúng ta vẫn nói ‘lòng đỏ’ chứ không hề nói ‘lòng vàng’ bao giờ! Chả lẽ chúng ta đã nói sai sao, thưa các cụ?
Anh John còn kể chuyện vui này nữa là tuần qua anh theo vợ đi họp với mấy bà trong hội phụ nữ. Buổi họp này vui lắm. các bà toàn nói chuyện tếu không à. Bà chủ tịch thì mở lời chào mừng xong thì đi vào phần chia sẻ kinh nghiệm sống. Bà nói: Chúng mình sống ở Bắc Mỹ này ai cũng nhiễm 3 cái cao và 1 cái thấp. Hội trường vang lên câu hỏi ; cái gì mà 3 cao 1 thấp? Để cho bà con im lặng rồi bà chủ tịch mới nói :Tôi nói ‘3 cao 1 thấp’ là để dễ nhớ ấy mà. 3 cao là cao máu, cao mỡ, cao đường, và 1 thấp là thấp khớp. Nghe xong thì cả hội trường vỗ tay khen bà chủ tịch dí dỏm. Được hứng bà kể luôn một chuyện khác cũng là kinh nghiệm của bản thân bà : Rằng tôi nói 3 cao 1 thấp thì được các bà khen, chứ tháng trước tôi cũng đi nói chuyện cho hội phụ nữ cao tuổi ở miền tây, tôi than rằng : chúng mình đều già cả bệnh hoạn hết rồi. Thấy tôi nhấn mạnh chữ bệnh hoạn thì có một bà gìà rất tếu đã ngưng tôi lại rồi phán : Phe nữ bọn mình làm gì có 2 cái viên ngọc như phái nam mà hoạn hoạn cái gì ! Từ hôm đó trờ đi thì tôi không nói phái nữ bệnh hoạn nữa mà nói là bệnh tật.
Các cụ đã thấy anh chàng rể VN trong làng tôi giỏi chưa? Nói về người đẹp, phái đep thì anh John này thao thao đầy hứng thú. Kể xong chuyện về lòng đỏ trứng gà, 3 cao 1 thấp và đàn bà bệnh hoạn xong, anh xin nói tiếp về sắc đẹp phụ nữ : Rằng trong cõi văn chương của VN và văn chương thế giới, chỗ nào cũng chỉ mô tả và ca tụng nhan sắc phụ nữ, tôi chưa thấy chổ nào mô tả và tán tụng nhan sắc của đàn ông bao giờ. Thật là bất công. Phe liền ông chúng tôi cũng ‘ngầu’ lắm chứ. Mà nói về nhan sắc phụ nữa thì bao giờ cũng phải dẫn tới tình yêu. Mà tình yêu trong văn chương thì bao giờ cũng phải là tình hụt, tình lỡ dở, thế mới đẹp. Tình yêu mà trọn vẹn, yêu nhau và lấy được nhau thì chuyện không còn hay nữa.
Người gật gù tán thưởng lời của anh John mạnh mẽ nhất là ông ODP bồ chữ trong làng. Ông bảo anh John đã có một nhận xét rất đúng. Ông xin chứng minh bằng chuyện văn chương VN. Đó là hai bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Quang Dũng. Tôi xin đọc mấy câu :
…Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt kia em có sầu cô quạnh
Khi chớm thu về một sớm mai…
(Đôi Bờ)
…Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương…
(Đôi mắt người Sơn Tây)
Hai bài đều nói về tình yêu lỡ dở, yêu nhau mà không được sống với nhau. Hai bài thơ đã trở thành nổi tiếng, và sự nổi tiếng này chưa dừng ở đây. Hai bài này đã được nhạc sĩ thiên tài Phạm Đình Chương kết lại thành một bài ca hay tuyệt vời.
Nhân mùa xuân bàn về lễ các bà mẹ, bàn về việc tôn vinh phái đẹp, tôi đã đi xa qúa mất rồi, quên chưa kể chuyện thời sự nóng hổi là ông Justin Trudeau, con trai của Cựu Thủ Tướng nổi tiếng Pierre Trudeau vừa được bầu làm đảng trưởng đảng Tự Do của liên bang Canada. Viêc này đang sôi nổi. Ông Trudeau Bố ngày xưa làm thủ tướng 15 năm đã đưa đất nước này vào cõi vinh quang. Nay ông Trudeau Con coi bộ cũng hứa hẹn nhiều cho đất nước này lắm. Xin hẹn kể chuyện này hầu qúy cụ vào số tới.
Kính chúc các cụ đầy mùa xuân trong lòng.