Món ăn này là món của nhân dân, họ là đại diện nhân dân, nên ai xài thì phải xin phép. Không ai được cãi lệnh này vì là lệnh của những tinh hoa trí tuệ loài người.
Canada đang bước vào thu. Mấy tiệm bán hoa đã bầy la liệt các chậu hoa cúc. Tôi yêu loại hoa này quá. Hoa cúc là sứ giả đưa tin mùa thu. Cúc báo tin trước thôi chứ trời vẫn còn nóng gắt, lá cây vẫn còn xanh đậm, nắng vẫn còn chói chang, và vườn rau nhà cụ Chánh tiên chỉ làng An Lạc của chúng tôi vẫn còn tươi tốt.
Tuần qua dân làng được ăn một bữa bún bò Huế ngon quá sức. Các cụ có biết ai nấu món này không ? Thưa, cô Tôn Nữ. Làng tôi có hai cô Huế, cô Tôn Nữ và cô Cao Xuân. Hai mệ nấu ăn cũng giỏi lắm nhưng xưa nay tài của hai cô đã bị những siêu sao Cụ Chánh, cụ B.95, Chị Ba Biên Hòa làm mờ nhạt. Bữa nay hai cô mới được thi thố tài năng là vì vụ Yên Bái ở quê nhà. Nghe có lạ tai không các cụ. Chuyện như thế này : Tháng trước ở Thế Vận Hội Mùa Hè Rio 16 xứ Brazil, trong đó đoàn VN đã đạt huy chương vàng ngay ngày đầu. Đó là công của xạ thủ Hoàng Xuân Vinh. Cô Tôn Nữ thấy tài năng bắn súng của anh Vinh này siêu quá, đánh bại nhiều tài bắn của các tay quốc tế trong đó có cả anh Tàu, thì cô sướng quá. Cô đã hét lên : Anh Vinh ơi, khi về nước, anh nhớ đem tài này ra mà bắn chết hết tụi Tàu Cộng và tụi VC đang hèn với giặc mà ác với dân nha. Ai ngờ lời xin này của Cô Tôn Nữ đã được thi hành ngay ở Yên Bái : ba ông cán bộ gộc được về chầu Bác Hồ. Việc này đẹp lòng dân quá. Báo chí cho biết 95% dân chúng đều hả hê sung sướng, trong bụng ai cũng nghĩ : chúng mày chết là đúng lắm, đáng đời đáng kiếp.
Ông ODP niên trưởng trong làng bảo Cô Tôn Nữ : Lời Cô bảo xạ thủ Hoàng Xuân Vinh bắn giặc Tàu và lũ tay sai nay đang thành sự thực, miệng Cô có thần, thiêng quá, bởi vậy Cô phải làm một bữa ăn mừng, chung vui với đồng bào trong nước. Lời khen này làm cô Huế thích quá nên Cô đã tình nguyện làm một bữa bún bò Huế đãi cả làng.
Và cô đã ra tay, với sự góp sức của cô bạn thân Cao Xuân, và Chị Ba Biên Hòa. Vì tò mò, tôi cũng xin đến phụ bếp, nhưng than ôi, cái xe nó làm hại tôi, nó không chịu nổ máy. Tôi kêu thợ sửa xe khẩn cấp, thế nhưng khi xe nổ máy được rồi, đến nhà Cụ Chánh thì mọi sự đã trễ, tô bún bò Huế đã sắp sửa bưng lên bàn tiệc. Ai cũng đã ngồi vào bàn và náo nức chờ ăn.
Cốt ý cho mọi người đói thêm chút nữa để ăn cho ngon hơn, Cô Tôn Nữ xin đọc diễn văn khai mạc bữa ăn. Cô lôi trong túi ra một bài báo viết về bún bò Huế của nhà văn Huy Phương. Không biết ông Huy Phương có phải là người gốc Huế không mà ông viết thiệt là hay. Cô đọc lướt những ý chính của bài này để mọi người thấy cái nét đặc biệt của tác phẩm mà cô sắp đãi mọi người. Rằng không nóng không cay thì không phải bún bò. Tô bún bò nguyên thủy không có huyết, không có chả, không ăn với rau, với giá hay băp chuối. Những thứ này mà ăn kèm theo thì còn chi là mùi vị bún bò. Bún bò Huế còn có một cái tên nữa là ‘ bún bò giò heo’. Giò đây là chân hay cẳng heo chứ không phải là giò chả Bắc Kỳ. Người sành ăn thì biết chọn loại giò : giò khoanh, giò móng hay giò búp. Ăn bún bò Huế trúng cách thì chỉ dùng đũa chứ không dùng muỗng, nghĩa là phải vừa ăn vừa húp. Thế mới ngon. Cũng như ăn phở, vừa ăn vừa húp mới đã. Hình như ông Vũ Bằng khi luận về ăn phở đã đề cao việc húp phở. Rằng nếu dùng muỗng mà đưa miếng phở từ bát lên miệng thì bao nhiêu cái nóng cái thơm bị bay đi hết rồi. Còn nếu húp phở thì mũi ta được hưởng trọn vẹn cái nóng cái ngon, nó trực tiếp từ bát vào thẳng miệng. Ăn bún bò Huế cũng y như vậy.
Cô Cao Xuân nghe bàn đến việc này thì góp thêm ý. Rằng ngày xưa người bán bún bò là những mệ bán hàng rong, bằng gánh. Bún này mới là chính gốc nguyên thủy, mới ngon hết sức, chứ bún bán trong hiệu thì đã bị kỹ nghệ hóa mất rồi. Vì ăn bún từ o bán bún rong nên người ăn không có ngồi bàn ngồi ghế. Ai cũng ăn đứng. Một tay bưng bát một tay cầm đũa thì còn tay nào nữa mà cầm muỗng. Ăn phở Bắc Kỳ và bún bò Huế ngày xưa không bao giờ có muỗng là thế.
Nói đến đây rồi các tô bún bò mới được các người đẹp bưng ra. Ôi tô bún ngon làm sao. Nó bốc lên mùi cay, đậm mùi sả, mùi ruốc. Cô Tôn Nữ cười giả lả : Em biết các bác quen ăn bún bò với huyết với giá với bắp chuối với chả lụa, nên em cũng làm thêm và đem ra đây. Xin tùy nghi nha.
Cả làng tôi đã ăn món bún bò Huế một cách rất nồng nhiệt và say sưa. Quả là ngon, vì là hương vị chính truyền do hai mệ Huế chính gốc nấu cơ mà.
Anh John ăn xong tô thứ nhất, rồi trong khi chờ nhà bếp làm cho tô thứ hai, anh nói với Cô Tôn Nữ : Cô nấu món bún bò giò heo này đãi chúng tôi vậy xin hỏi : cô đã xin phép Cơ Sở Trí Tuệ Thừa Thiên Huế dể nấu món này chưa?
Bà cụ B.95 lên tiếng : Anh John hỏi cái gì kỳ cục vậy ? Anh John trả lơi ngay là thấy báo chí nói rằng ở Huế , VC lập ra một văn phòng mới gọi là Cơ Sở Trí Tuệ chuyên về món Bùn Bò Huế. Những ai muốn mở nhà hàng bán món này thì phải làm đơn xin phép họ, lý do : Món ăn này là món của nhân dân, họ là đại diện nhân dân, nên ai xài thì phải xin phép. Không ai được cãi lệnh này vì là lệnh của những tinh hoa trí tuệ loài người.
Anh John nói nhỏ vào tai tôi : tổ cha trí tuệ chúng bay!
Anh H.O. lên tiếng : Xin Cô Tôn Nữ gọi ngay cho xạ thủ huy chương vàng Thế Vận Hội Rio 16 Hoàng Xuân Vinh, xin anh Vinh sai đàn em ở ngoài Yên Bái vào hỏi thăm cái bọn Trí Tuệ Huế , hỏi thăm chừng 3 đỉnh cao như ở Yên Bái là được rồi.
Cụ B.95 nghe đến đây thì xin cả làng chuyển đề tài, bữa ăn đang ngon mà nhắc tới VC thì mất ngon. Anh John xin lãnh nhiệm vụ chuyển đề. Anh xin được nói lại chuyện cũ mà các nhà quân tử chúng tôi hằng say mê. Anh xin kể chút xíu về cái dư âm các huy chương vàng của Thế Vận Hội Rio vừa qua.
Vì tổ tiên anh John thuộc gốc người Anh Cát Lợi nên anh được biết họ hàng nhà anh vẫn còn sửng sốt về trận cầu giửa đội Anh Quốc và đội Đảo quốc Iceland ngày 27 tháng 6 vừa qua. Anh quốc là nước sáng lập ra môn bóng đá, tức môn túc cầu / soccer, cách đây hơn 100 năm, và đã thắng bao nhiêu trận vinh quang trong nhiều năm, thế mà kỳ vừa qua, trong thế vận hội Rio, đội tuyển Anh đã thua đội tuyển Iceland ! Thật là một bất ngờ vỡ tim cho người Anh ! Đội tuyển Anh như một chàng khổng lồ bị một thằng tí hon đánh ngã. Giận quá chứ.
Nhưng chuyện bất ngờ trên đây là chuyện nhỏ, chuyện mà người Anh hân hoan sung sướng là đoàn thể thao của Anh đã đoạt được nhiều huy chương nhất kể từ xưa tới nay, ngoài sự ước mơ , những 67 huy chương và 27 chức vô địch. Nhiều nhà bình luận thể thao có máu tếu thì đã cười khà khà khi nhìn tới các huy chương vàng của Anh về các môn thể thao Đua xe đạp, Chèo thuyền, Chèo xuồng, Cưỡi ngựa. Họ cười hể hả vì toàn những môn NGỒI không à !
Xin hết chuyện thế vận hội mùa hè, nhưng xin trình các cụ phương xa : Canada là xứ mê thể thao vô cùng. Ở xứ này, cụ mở TV ra mà coi, không đài này thì đài kia đều có các chương trình thể thao, không môn bóng rổ thì bóng chày, không môn hockey thì môn bơi lội. Chính quyền khắp nơi đều có ngân sách đề cao môn thể thao. Gần đây Toronto bùng nổ chương trình cổ võ việc đi xe đạp. Nhiều con đường vẽ thêm lối chạy xe cho người đi xe đạp. Cái mà gây ấn tượng mạnh nhất cho tôi ở Toronto là gần các ngã tư đông người đều có hệ thống tự động cho mướn xe đạp. Bạn cứ cho thẻ vào trụ máy là bạn lấy được một cái xe đạp. Đi xong, bạn cứ việc cho xe vào bất cứ ngã tư nào có hệ thống này. Chưa hết, xe đạp của bạn gặp trục trặc ư? Mời bạn ghé bất kỳ trạm xe điện ngầm, ngay ngoài cửa sát lối vào, bạn sẽ thấy một góc có đầy đủ dụng cụ chữa xe, nào cái kìm, cái búa, nào cái mỏ lết, ông bơm bánh xe, hoàn toàn miễn phí. Những thứ này là những lời mời gọi : bạn hãy bỏ xe hơi ở nhà, hãy lấy xe đạp mà di chuyển, vừa tập thể thao vừa không làm ô nhiễm không khí. Các cụ có mê không. Tôi là người đi xe đạp từ nhỏ, nhưng từ ngày sang đất nước thiên đàng này, thấy xe hơi chạy vù vù ở ngoài đường là tự nhiên tôi sợ đi xe đạp. Xe nó chạy vù vù như thế, mình tuổi già sức yếu lạng quạng lạc tay lái một cái, chạm vào xe hơi là coi như mất mạng ngay. Đây là tôi nói chuyện của một ông già, chứ bạn còn trẻ, còn đầy sức sống, mời bạn cứ đi xe đạp nha.
Chưa hết thể thao. Chính quyền liên bang Canada vừa cho biết đang hoàn tất hệ thống đường mòn liên bang cho xe đạp chạy, dài những 24.000 cây số, từ Đại Tây Dương miền đông sang tới Thái Bình Dương miền tây, và chạy lên tới miền bắc gần Bắc Cực. Đây là con đường dài nhất thế giới. Con đường lịch sử này sẽ hoàn tất vào tháng Bảy sang năm khi Canada mừng quốc khánh 150 tuổi. Bản tin tiếng Anh viết như thế này : Canada opening 24,000 km car-free Bike path. Cụ nào nhiều máu thể thao xin đến Canada chạy xe đạp trên con đường lịch sử này nha. Thực ra thì Canada không mất công xây con đường này mà chỉ làm công việc nối kết hơn 500 công viên đường mòn đã có sẵn trên toàn quốc, trên những công viên này đều có những đường dành cho xe đạp .
Một tin thời sự nóng bỏng khác, đó là tin Canada cho biết đang thiết lập thêm nhiều phòng lãnh sự ở đất Tàu, vì số người Tàu nộp đơn xin visa đi Canada tăng lên rất đông. Rõ ràng đây là dấu hiệu các ông bà Tàu nhà giàu đang tìm cách di cư sang Canada. Ông ODP nghe chuyện này thì nhớ tới chuyện mà báo chí vừa đưa tin : Ông Nguyễn Tấn Dũng đang chuẩn bị di cư sang Mỹ. Ông có người con rể VN ở Mỹ. Anh rể này là gốc thuyền nhân tỵ nạn. Ông ODP bảo : giá mà tôi có cơ hội được gặp anh con rể này thì tôi sẽ bảo anh ta : hãy xúi bố vợ làm một Gorbachev VN. Ông Dũng đừng bỏ chạy, hãy ở lại VN. Hãy cùng đàn em thân tín tìm cách giải thể Đảng CSVN như ông Gorbachev bên Nga đã làm hồi 1989. Quê hương sẽ nhớ ơn ông và lịch sử sẽ ghi tên ông là anh hùng cứu nước. Chứ cả nhà ông ăn uống no say rồi ôm bạc chạy sang Mỹ sống thì hèn lắm.
Ông ODP nhấp một hớp cà phê rồi nói tiếp : Không biết phe nhóm ông Dũng có ai biết đến cuốn sách nổi tiếng hiện đang bán chạy như tôm tươi ở Hong Kong và Đài Loan không, cuốn ‘Farewell to the Chinese Liberation Army General Staff’ - Vĩnh biệt bộ tham muu Giải Phóng Quân Trung Quốc, của tác giả La Vũ. Giá có ai mua được cuốn này rồi gửi riêng cho Nguyễn Tấn Dũng, bảo Dũng cố nghiền ngẫm cuốn này, rồi hành động, thì thật là đại phước cho VN.
Nghe đến đây thì cả làng tôi đều ngơ ngác. Ông nói cái gì mà bí hiểm quá vậy ?
Thấy bà con ngơ ngác thì ông cười xòa rồi giải thích. Vì tôi nghe tới viêc Gorbachev bên Nga giải thể đảng CS Nga thành công nên tôi ao ước TC và VC cũng có được người như vậy. Muốn được thế thì nên đọc cuốn sách trên đây của La Vũ. La Vũ, tên tiếng Tàu là Luo Yu. La Vũ là bạn thân của Tập Cận Bình hiện nay, xưa đã từng vào sinh ra tử với nhau. La Vũ là con của Đại Tướng La Thụy Khanh từng tham gia Vạn Lý Trường Chinh với Mao Trạch Đông. La Vũ làm tới chức đại tá trong quân dội Tàu Cộng, rồi ông mở mắt. Ông đã thấy mặt thật gian ác của CS, ông đã bỏ CS. Năm 1992, La Vũ cùng vợ con trốn được ra khỏi Tàu, hiện La Vũ đang sống ở Harrisburg, Pennsylvania. Ông viết cuốn sách trên khuyên Tập Cận Bình hãy can đảm giải thể đảng cộng sản, rồi dựng nên chế độ đa dảng, mở ra một kỷ nguyên mới cho dân tộc.
Vì là bạn thân nên La Vũ cho biết trong một lá thư gần đây, ông đã khuyên Tập Cận Bình, ngoài gương Gorbachev ra, Tập nên nghiên cứu chuyện Tưởng Kinh Quốc con của lãnh tụ Tưởng Giới Thạch. Ông Tưởng Kinh Quốc khi lên làm thủ tướng Đài Loan đã chấm dứt chế độ độc đảng của Quốc Dân Đảng, rồi dựng nên chế độ dân chủ đa đảng, nhờ đó Đài Loan đã bước vào thời phát triển kinh tế huy hoàng
Xin Ơn Trên cho VN có một Gorbachev hay một Tưởng Kinh Quốc, ông kết bài như thế rồi xin hết phẩn diễn văn ngẫu hứng, và xin nhường diễn đàn cho các chuyện thời sự.
Anh John kể ngay : Sau lễ Lao Động mồng 5 tháng Chín là ngày khai trường mở đầu một niên học mới ở Canada. Chỉ riêng thành phố Toronto này, với 2.7 triệu dân mà có tới hơn một triệu học sinh trung và tiểu học, ngành đại học có tới hơn 200.000 sinh viên trong đó có 4.000 sinh viên ngoại quốc. Tương lai đất nước nằm trong tay giới trẻ này đây.
Ngày khai trường, ông ODP rủ tôi đi uống cà phê buổi sáng sớm. Ông bảo đi tìm lại tuổi thơ. Chúng tôi đã chọn quán cà phê ngay ngã tư, ngồi cái bàn ngoài hiên. Các cụ có biết ông ODP nói với tôi gì không ? Thưa, ông bảo ngồi đây để ta ngắm cảnh cha mẹ dắt con cháu đi học. Ôi, cảnh bà mẹ dắt những đứa con đi học ngày đầu sao mà nó đẹp lạ lùng. Các em bé mặt mũi thơ ngây như thiên thần, em này sẽ vào mẫu giáo, em này sẽ vào vườn trẻ, em này sẽ vào nhà giữ trẻ. Các em đều có đôi mắt nai tơ, dễ thương hết sức. Một cái đẹp đặc biệt nữa mà chỉ Canada mới có, là mầu da của các em khác nhau, đa phần là trắng, nhưng cũng có nhiều em da vàng, da nâu và da đen.
Ông ODP vừa nhấp ly cà phê vừa nhìn các em bé lẫm chẫm bước theo mẹ tới trường, rồi nói : Xin trao các thiên thần bé nhỏ này vào tay các thầy giáo các cô giáo. Rồi ông kể chuyện ngày xưa, về cái cổng trường Đại Học Sư Phạm Saigon trước 1975 của ông. Cổng này làm bằng sắt, trên cao là một tấm bảng lớn, mặt phải quay ra đường thì viết tên trường, và mặt sau quay vào trong thì ghi 4 chữ lớn : Lương Sư Hưng Quốc, nghĩa là thày giỏi thì sẽ làm quốc gia hưng thịnh. 4 chữ này tôi cho là hay tuyệt vời, nó nói lên thiên chức của nhà giáo, bởi vậy các sinh viên chọn ngành sư phạm được nhắc nhở về sứ mạng của mình hằng ngày, mỗi lần đi qua cổng trường. Tương lai quốc gia ở trong tay giới trẻ, tương lai giới trẻ ở trong tay nhà giáo. Quả là ý nghĩa, quả là hay.
Rồi ông miên man sang chuyện học giỏi của học sinh VN. Ông hỏi tôi có biết chuyện nhà khoa học nguyên tử Mỹ từng đạp xích lô ở Việt Nam không, tôi lắc đầu không biêt. Thế là ly cà phê ngon đã làm ông nhớ lại chuyện này. Đó là chuyện Tiến sĩ Võ Tá Đức, người Việt đầu tiên hiện đang làm việc trong phòng thí nghiệm quốc gia Los Alamos, N.M. Ông chuyên về nghiên cứu và sáng chế ra những thiết bị dò tìm nguyên tử đang bị thất thoát ra khỏi Mỹ. Ông là thuyền nhân tỵ nạn, gốc Phú Yên, là con trưởng một gia đình có 12 anh em. Nhà nghèo, đi học về là anh Đức đi đạp xích lô kiếm thêm tiền chợ cho cha mẹ. Năm 1981, bố của anh đã tìm cách móc nối gửi được anh vượt biên. Chuyến đi thành công. Và anh dược một gia đình Mỹ ở Iowa bảo trợ nhận làm con nuôi. Anh biết thân phận của mình nên đã ra sức học hành. Anh đã đậu nhất nhiều kỳ thi và đã đoạt được nhiều học bổng, đã đỗ tới bậc tiến sĩ ngành vật lý nguyên tử. Tiến Sĩ Đức đã nói với người phỏng vấn : Tôi muốn gửi một thông điệp cho các bạn trẻ Việt Nam là nếu có ý chí thì ta sẽ vượt qua được mọi khó khăn.
Ông ODP kể đến đây xong thì cười ha ha rồi thêm : vì ông là người VN nên ông có cái giống ‘gene’ tốt, và ông gặp môi trường giáo dục Hoa Kỳ tuyệt vời nên ông mới thành công được như thế. Nếu ông không thoát khỏi VN, thoát khỏi sự cùm kẹp của CSVN thì liệu cái giống tốt trong người ông có cơ phát triển được không. VC đã và đang giết bao nhiêu thiên tài.
Việc này làm tôi nhớ tới Linh Muc Đinh Nguyễn Anh Nhuệ ở Roma. Cũng y như đời của TS Đức, đời tu của Cha Nhuệ cũng long đong, từ VN sang Nga rồi sang Ba Lan rồi sang Ý. Tới Ý ngài quyết tâm học, đậu tới tiến sĩ Thần Học rất xuất sắc. Ngài được Đức Thánh Cha Phanxicô bổ nhiệm làm khoa trưởng phân khoa Thần Học tại Học Viện Giáo Hoàng Thánh Bonaventure nổi tiếng ở Roma. Rõ ràng cái giống VN tốt gặp đất Đức Giáo Hoàng tốt nên đã phát triển tột cùng. Một linh mục gốc Việt bé nhỏ mà thành vị khoa trưởng một trường đại học danh tiếng của hoàn cầu, chuyện thần tiên, phải không các cụ.
Nếu chuyện TS Đức và LM Nhuệ trên đây là chuyện thần tiên thì tôi cho là chuyện thân tiên đi lên, chứ chuyện thần tiên của Mẹ Teresa Calcutta thì tôi coi là thần tiên đi xuống. Mẹ là một bà dòng da trắng xứ giầu có mà đi phục vụ xứ nghèo hèn thì quả là đi xuống. Mà không phải xuống sơ sơ mà xuống tới đáy tận cùng. Mẹ đã ôm các em bé bệnh tật dơ bẩn bị bỏ rơi bên lề đường vào lòng, mẹ đem về nhà chăm nuôi săn sóc, không phải một ngày, không phải một tuần mà nhiều tháng nhiều năm như vậy, hình như là trên 40 năm. Mẹ không chỉ cho bé ăn mà mẹ còn cho bé nụ cưòi, cho bé tình yêu thương. Trong bài diễn văn khi lãnh giải Nobel Hòa Bình ngày 10 tháng 12 năm 1979 ở Olso, Na Uy, Mẹ nói :
…Khi tôi mang một người nghèo đói nằm ở vệ đường về nhà, tôi cho họ một chén cơm, một miếng bánh, vậy là đã xua được cơn đói của họ. Thế nhưng một người bị ruồng bỏ, bị hắt hủi khước từ, không được yêu thương, không được quan tâm, đó mới là thứ nghèo khổ khủng khiếp và rất khó chữa lành…
Tổng kết lại, tất cả các việc bác ái Mẹ Teresa đã làm đều xoay quanh hai chữ ‘ yêu thương’, yêu cả xác, cả hồn. Biểu hiệu của tình yêu đích thực là nụ cười, do đó lời Me trối trước khi lìa đời là các con hãy cười nhiều hơn nữa.
Cụ Chánh tiên chỉ làng tôi nghe tới đây thì đã cười ha ha sung sướng : Cụ nói : Nếu vậy thì làng An Lạc chúng ta đã thi hành lời khuyên của Me đúng nhất. Xin Mẹ Thánh Teresa Calcutta phù hộ chúng con. Amen.
TRÀ LŨ
LTS : Bạn đọc đã có bộ ‘Chuyện Cười Trà Lũ Toàn Tập’ chưa? Một bộ gồm 4 cuốn, 1800 tiếng cười khác nhau, tiếng cươi đông tây kim cổ. Cười là đúng lời khuyên của Mẹ Teresa. Giá $85 mỹ kim. Xin liên lạc trực tiếp với tác giả :