Ðứa trẻ 10 tuổi, ngồi bệt trên sàn của một căn nhà trống trơn.
1.
Ðứa trẻ 10 tuổi, ngồi bệt trên sàn của một căn nhà trống trơn. Mọi thứ im lặng, ngoại trừ tiếng thút thít của cậu bé Barom. Nước mắt tuôn ra từ trái tim. Cậu bé đã trải qua một trong những mất mát lớn mà con người có thể chịu đựng. Cái chết của người cha.
Tệ hơn nữa, ba cậu đã không qua đời một cách bình thường mà bị sát hại rất dã man. Không một dấu vết của hung thủ, má cậu đã mất 4 năm trước, cậu bé Barom, thành mồ côi.
Barom ngồi im trong căn nhà lạnh lẽo, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra chung quanh mình. Những giây phút dài như cả giờ và giờ thì dài như bao nhiêu ngày. Những người qua đường không có thính giác đủ nhạy để nghe tiếng thút thít của Barom, đứa bé vừa mất cha, trừ một người.
Ngay khi nghe tiếng khóc, anh nhìn quanh, cố tìm ra nơi phát ra tiếng thút thít ấy. Người đàn ông đi vô con hẻm nhỏ, mờ tối. Khi tới sâu bên trong, anh thấy có 3 cánh cửa, nằm đều hai bên hẻm, đi vô thêm nữa, anh nghe tiếng khóc nhỏ nhẹ, tắc nghẹn. Anh đi sát vô cánh cửa. Tiếng khóc như lớn hơn một chút khi anh tiến tới cánh cửa thứ 2, bên trái. Anh cầm nắm cửa, xoay chậm. Cánh cửa hé mở, tia sáng lọt qua. Anh đẩy nhẹ cánh cửa cho rộng hơn. Bây giờ thì khoảng trống đủ rộng để quan sát căn nhà nhỏ. Nó gồm một phòng ngủ và phòng tắm trong góc.
Ðiều làm anh để ý là hình bóng mờ nhạt của cậu bé. Anh bước tới thật chậm, cố không làm cậu sợ. Anh hỏi:
– Tại sao cậu bé dễ thương lại khóc?
Barom ít khi nào nói chuyện với người lạ, nhưng vì đã không gặp ai cả mấy ngày, nên muốn tự giải tỏa, cậu bắt đầu kể. Khi Barom kết thúc câu chuyện đầy nước mắt của mình, người đàn ông nói:
– Tôi rất buồn khi biết điều kinh khủng đã xảy ra với em.
Barom bắt đầu để ý lời ông ta.
– Nếu em đã kể ra. Tôi nghĩ rằng các điều này sẽ làm cho chúng ta thấy dễ chịu hơn, em sẽ vơi buồn đi.
Sau đó anh khuyên cậu bé nhiều điều, và một trong những điều đó đã vĩnh viễn thay đổi cuộc đời của Barom.
– Tôi chắc rằng em rất thích hợp để làm người săn tội phạm chuyên nghiệp.
Sau ngày đó, Barom biến khỏi nơi ấy như một làn khói nhỏ, nhỏ đến mức cũng không ai biết gì về Barom nữa.
2.
Chuyện buồn đã qua rồi, mất mát đã xong, vết thương không bao giờ chữa được, không gì có thể lấp đầy lỗ trống buồn bã đó.
Barom biết rằng nếu phải sống với điều đen tối này trong lòng, anh sẽ dùng nó để làm lợi thế cho mình, và anh đã làm chính xác như vậy. Thật ra thì anh đã làm như vậy 30 năm qua.
Barom học hỏi nghề săn tội phạm một cách chăm chỉ, dễ dàng. Hình như người đàn ông kia đã nói đúng về Barom. Săn bắt tội phạm, là nghề duy nhất của anh bây giờ.
Cũng có những loại người tự mình thấy khó lòng, vì biết rằng, để sống trong đời, họ phải kết liễu cuộc đời của người khác. Với Barom, điều này trở nên rất nặng nề bởi cái chết quá sớm của cha mình. Cuộc sống đã không chút giá trị với anh và các người khác. Giá trị cuộc sống của người khác là phần thưởng cho sự cẩn thận của họ trong đời. Barom đã sống như vậy quá lâu, anh đang tới tuổi 40 và tự hỏi về cách sống của mình. Ý nghĩa cuộc sống của anh bị đe dọa.
Anh thức dậy như mọi ngày. Vô phòng tắm, nhìn kính. Khuôn mặt của anh quay qua nhìn anh.
– Vậy thì những năm rồi mình đã làm những gì, ra sao?
Barom thì thầm.
– Tôi cũng khó còn tự nhận ra mình, công việc săn bắt tội phạm để lấy tiền thưởng thật quá mệt mỏi, tôi không biết là sẽ tiếp tục được bao lâu.
Khuôn mặt Barom mang đầy dấu vết của các cuộc truy tìm, săn đuổi; các trận chiến đấu sống chết đã để khắp người anh đầy những thẹo.
Anh khoát nước lên rửa mặt, thay quần áo.
Chặng nghỉ đầu tiên trong lần làm việc này là anh đến thăm Hassan, người bạn rất thân, gần gũi và quan trọng nhất, cũng là người bán vũ khí yêu mến của anh.
Vô tới tiệm, Hassan thích thú đưa tay chào Barom. Anh mới nhận được khẩu súng ngắn Plasma F160, mà Barom đã đặt hàng mấy tuần trước và các tờ lệnh truy nã của nhà chức trách địa phương.
– Thật tuyệt khi gặp anh, tôi có tin hay đây.
Hassan nói.
– Cuối cùng thì khẩu súng ngắn mà anh đặt hàng đã đến.
Barom cười.
– Tin hay đó Hassan.
Hassan tiếp tục.
– Ô! Tôi suýt quên, vừa nhận được một lô mới lệnh truy nã, chắc anh cũng muốn coi qua, tôi đã giữ cái lệnh truy nã cao giá nhất cho anh, người khách số 1 của tôi.
Barom tán thành.
– Rất cám ơn, tôi sẽ coi ngay bây giờ, anh rất đúng lúc, lúc này tôi cũng đang tìm việc làm đây.
Trong khi coi qua xấp giấy lệnh truy nã mỏng, Barom bắt đầu lo ngại. Những số tiền thưởng này thấp hơn mức anh đã hy vọng. Cuối xấp giấy, có một tờ làm Barom để ý. Ðó là người đàn ông tên Snake. Ông bị truy nã với số tiền thưởng là $1.000.000, nếu bắt được, chết hay còn sống. Ðây là số tiền thưởng nhiều nhất mà anh từng biết từ trước cho đến nay.
Barom phải tóm cho được cha này.
Ðây không phải là công việc dễ thực hiện.
Snake bị truy nã về tội sát nhân, một mình ám sát 3 đại sứ nước ngoài tại Hội nghị Thương mại Thế giới. Ðiểm nhận dạng: Snake có hình xăm con rồng trên tai.
Barom biết sẽ rất thận trọng, và anh hoàn toàn tự tin với khả năng của một thợ săn người chuyên nghiệp.
3.
Trước khi tiến hành mọi chuyện, Barom muốn thu thập tin tức về nơi Snake đang sống.
Người có khả năng biết vài điều về Snake là Dee. Cha này thường lai vãng ở Louis, một quán nhậu địa phương và biết hết mọi chuyện nhỏ to trước những người khác. Barom nghĩ như vậy, biết đâu lại có người rành tông tích của gã Snake, Dee đúng là người Barom cần.
Anh không phí thời gian, đi ngay vì chỉ có 30 phút để tới nơi đó.
Buổi tối cuối tuần, quán nhậu đông hơn mọi khi, nhiều người hơn bình thường, nhưng vẫn thấy Dee ngồi trên ghế cao dành riêng cho mình, ngay quầy bar. Anh tới ngồi sát bên bên Barom.
Barom nói.
– Hey, Dee, lâu quá không gặp!
– Yeah! Tao khoái lâu lâu mới gặp lại, nếu mầy giữ được như vậy, thì vui hơn.
Dee trả lời. Barom nói nhỏ:
– Tao cần tin tức về một người.
Dee cằn nhằn:
– Tao có cần phải nhắc lại cho mầy chuyện gì đã xảy ra trong lần cuối cùng trước đây, khi tao cho mầy tin tức? Mẹ! Tao xém mất đầu vì mấy thằng buôn súng.
Barom nói với nụ cười tươi:
– Nếu mầy không cho tao tin tức, đợi đến lúc cha đó thất bại, đương nhiên tao thành công.
Dee hỏi:
– Ðược! Nhưng đây là lần chót tao giúp mầy, mầy muốn biết điều gì?
Barom tiếp, với vẻ tò mò trên mặt:
– Mầy có nghe điều gì về một người tên Snake?
Dee trả lời:
– Tất cả những điều tao biết về cha đó là: Chả rất mạnh, không ai dám lảng vảng gần ông ta, theo tin tức thì, chả trốn đâu đó ở ngoài thành phố. Nếu tao là mầy, tao không giỡn mặt với cha này.
– Tao tự lo, Dee.
Barom trả lời khi anh rời quầy bar.
– Mầy nhớ lánh mặt một lúc.
Anh quay lại nói với Dee khi anh bước ra khỏi quán nhậu.
4.
Barom cũng không thích thú gì khi phải đi tới những khu bãi rác ngoài thành phố, nhưng anh biết, đó là điều cần thiết để đối đầu với Snake.
Phải cần cả một ngày để tới các bãi rác, nên Barom chạy xe mô tô. Anh nghỉ ngơi và lên đường vào sáng hôm sau. Barom chuẩn bị mọi thứ tối hôm đó, và chuẩn bị cho những thử thách lớn trước mặt mình.
Sáng sớm, Barom nghỉ ngơi đầy đủ, và sẵn sàng đối đầu với Snake, bất kể cuộc chạm trán sẽ dữ dằn cỡ nào.
Anh leo lên xe mô tô, nổ máy, phóng về ngoại ô thành phố. Sau một lúc, thì Barom đã tới vùng kinh khủng gọi là ngoại ô, một nơi cằn cỗi, hoang vắng. Anh có thể hiểu tại sao Snake trốn ở khu này. Chả có ai bỏ công lặn lội ra đây tìm ông ta, hoặc ông cũng khôn để ở nơi có thể bay nhảy với tự do riêng của mình.
Barom lái thật chậm, yên lặng, tiếng xe nhẹ nhàng, không ai nghe. Anh phải tìm ra nơi Snake trốn. Barom nghĩ rằng chắc mình sẽ không tìm được ở cái vùng hoang vắng này, nhưng sự may mắn đã cho anh cơ hội.
Từ phía đằng xa, có thể thấy được, là một tảng đá có mũi nhọn nhô ra, đây là nơi ẩn náu lý tưởng.
Barom ngừng xe cách đó khoảng 1 mile, đi bộ chậm và rất cẩn thận tới đó, như vậy sẽ không ai thấy anh được.
Khi Barom từ từ tiến tới một căn chòi sau tảng đá, anh bắt đầu nghe tiếng rù rì, nó lớn hơn khi anh tới càng gần. Anh biết rằng mình đã tìm thấy con mồi.
Cho dù đã sử dụng kỹ năng tàng hình lớn nhất của mình, Barom vẫn bị phát hiện.
– Tôi đánh hơi được anh đang tới, từ xa.
Snake thì thầm.
Barom nói cứng:
– Ông có biết tại sao tôi tới đây, Snake?
– Anh tới để giết tôi, phải không?
Snake rít lên, mắt tóe lửa:
– Coi như mình hiểu nhau.
Barom trả lời, rút kiếm.
– Tôi sẽ lo xong việc này.
Anh tiến tới con mồi, chém một phát mạnh, Snake không chịu thua một cách dễ dàng, né tránh nhát kiếm đầy của Barom rất nhà nghề, ông cúi người, lách qua phải, nhào tới với con dao dài, chụp lấy vai Barom, cắt một đường, cánh tay anh tuôn đầy máu, Barom choáng váng lùi lại thủ thế.
– Trước khi chúng ta tiếp tục, tôi muốn biết tên anh.
Snake yêu cầu.
– Tôi không thấy có gì hại.
Barom trả lời.
– Tôi tên là Barom, kẻ tấn công, người sẽ hạ thủ anh hôm nay.
– Tôi thấy anh quen quá! Có thể anh giống cha, nhưng có thể cha anh là người quá khích.
Ngay lúc đó, Barom nổi cơn thịnh nộ, rú lên, cắt một đường kiếm dài, Snake ngã người tránh.
– Ông đã giết cha tôi. Cha tôi đã làm chuyện gì có hại cho ông?
Snake trả lời.
– Ba anh là người biết rằng tôi là người được đưa ra để hủy diệt các hiệp định thương mại thế giới, bằng cách hạ sát họ, anh biết không? Tôi không còn sự lựa chọn.
Barom đã nghe thấy những gì mình muốn nghe, trong lòng cơn giận như trôi qua.
Anh lao vô Snake. Snake lợi dụng lúc anh xúc động, đưa tay trái, gạt Barom qua một bên, móc vô cổ quật anh ta xuống đất. Barom lắc đầu, hồi sức sau cú đánh nhà nghề của Snake, anh lấy toàn bộ sức mạnh còn lại, đẩy thanh kiếm lên trước mặt đúng lúc Snake nhảy xổ vô người anh, sẵn sàng chơi cú chót.
Snake cầm thanh kiếm đang đâm thẳng vô bụng mình từ đôi tay Barom.
Barom đẩy anh ta ra, đứng dậy, nhìn xuống đôi mắt của kẻ thù đã lờ đờ.
Barom hỏi.
– Ông có muốn nói điều cuối cùng không?
– Tôi sẽ nói với cha anh rằng, anh chào ông.
Snake sặc sụa, phun ra máu. Barom cắt cái tai có hình xăm của Snake như một bằng chứng của việc hạ thủ, và để xác của ông qua một bên cho nhà chức trách tìm ra.
Barom trở lại chiếc mô tô.
Anh nghĩ rằng cái giải thưởng cả triệu đô la cũng không xứng đáng bằng điều anh đã trả thù được cho cha mình.
HĐ(lược dịch)