“Vô đây đi anh ơi, có em mới, anh ơi, ghé vô tươi mát chút đi anh. Vô đi anh.”
Chân hắn dùng dằng. Ðầu óc hắn lông bông. Vào hay không vào. Sự lựa chọn nào cũng khó khăn. Chân phải bước tới, chân trái ngập ngừng muốn xoay lui.
Tiếng gọi lại vang vang trong ngõ tối, át cả tiếng nhạc dập dồn. Tiếng gọi như thúc hối, như dỗ dành. “Có em mới từ thành phố xuống nè, anh ơi.” Chân phải hắn sựng lại. Em mới từ thành phố thì cũng vậy thôi. Nhưng chân trái hắn bước tới; lúng túng như sắp vướng vào chân phải.
“Có ai mới ở dưới quê lên không?” Hắn gào lên nho nhỏ, như sợ những kẻ qua lại trên đường phố nghe được.
“Anh nói chi?” Cái đầu tóc quăn ló hẳn ra ngoài khung cửa. Ánh đèn đường phết cái màu vàng ệch lên đôi má trắng màu kem và vạch môi thẫm son màu máu bầm.
Hắn nhìn xoáy vào hai con mắt lóng lánh. “Có ai mới ở dưới quê lên không?” Hắn nới lỏng cái cổ họng, cho giọng nói thoát ra dễ dàng hơn, vươn lên trên cái nền âm thanh xập xình.
“Có chớ anh; có mấy em dưới ruộng mới lên.” Cái mũi cô gái chun lại, như mở cái ngoặc đơn cho câu nói. “Còn din à nghe.”
Hắn xoay hẳn người lại, chớp chớp con mắt cho quen với ánh đèn xanh đỏ chớp tắt trong lòng quán. Rồi hắn hít một hơi dài, cuốn hết một phần đêm trời đất hanh hao vào lồng ngực để pha đều chất tự tin, rồi ngập ngừng bước lên bậc thềm.
oOo
“Cởi đồ ra đi anh.”
“Khỏi cởi được không?”
Cô gái nhìn hắn bằng cái nhìn lạ lẫm. Rồi cô nhoẻn miệng cười. “Không cởi đồ làm sao mà làm.”
“Khỏi làm.”
“Anh hổng chơi thì vô đây làm chi.”
“Anh đi tìm người quen.”
“Nữa rồi. Người quen nào ở đây.”
“Em có quen ai ở Hóc Môn không?”
“Bao nhiêu đứa ở Hóc Môn, biết đứa nào là người quen của anh. Thường tụi nó làm một thời gian rồi biến mất tiêu. Mà anh kiếm ai. Người yêu hả. Hay em gái?”
“Em một thằng bạn.” Hắn thật thà.
“Hồi đó em có nhỏ bạn ở Hóc Môn tên Hoa.”
“Thật không?”
“Thiệt chớ anh.”
“Hoa?”
“Dạ, con nhỏ cao hơn em một cái đầu. Nó hiền khô à. Bà già nó chết xong, nó bỏ xứ đi luôn.”
“Cô ấy còn làm ở đây không?”
“Ði mất tiêu.”
“Em biết cô ta đi đâu không?”
“Bảo lãnh em đi Mỹ rồi em chỉ cho.”
“Có khi nào cô ta đi lấy chồng Ðài Loan rồi không?”
“Còn lâu anh ơi. Ðài Loan khôn tổ mẹ. Ðộng phòng, nó trải khăn trắng trên giường làm sao qua mặt nó được.”
“Hay lấy chồng Việt kiều?”
“Ai cũng vậy anh ơi. Ðàn ông ích kỷ tổ mẹ. Biết mình hổng còn din là nó đì mình chết mẹ luôn.” Thấy hắn băn khoăn, người con gái gợi ý. “Anh tìm mấy quán bia ôm chưa?”
Thắm Nguyễn
oOo
Lúc hắn bước ra cửa, người con gái ngồi bên chiếc bàn kê bên lối đi bất chợt duỗi chân ra chặn hắn lại. Hắn nghiêng đầu nhìn xuống. Cô gái vừa thản nhiên thoa son môi vừa đong đưa con mắt liếc.
“Còn nhớ em không?”
Giọng nói du dương như tiếng hát.
“Nhớ chứ,” hắn nói đại. Ðầu óc làm việc cật lực để tìm lại tập hồ sơ của con mắt có đuôi.
“Nhớ điện thoại cho em nghe.”
Hắn gật đầu lia lịa, “Nhớ.”
Nàng đạp mũi giầy lên lưng bàn chân hắn. “Ðiện thoại em số mấy?”
Bảy con số chạy vòng quanh trong đầu người đàn ông mấy vòng trước khi thoát ra cửa miệng. Mấy con số quen quen.
Nàng xoáy mũi giầy lên chân hắn. “Sai số cuối rồi. Sáu chứ không phải chín.”
Hắn đọc lại con số đúng. “Tên em là gì?”.
“Thuý.”
Trên môi người con gái nở ra nụ cười mãn nguyện, “Ðược.”
oOo
Người bạn có chiếc xe gắn máy cũ dùng để thồ những bao gạo bốn chục ký ra chợ cho vợ. Chiếc xe có cái yên sau chế biến thành chiếc khung sắt để ràng bao gạo cho chắc. Hắn cẩn thận ngồi lên cái khung ấy, thầm mong bạn đừng chạy lên đám ổ gà ai đó rắc đầy trên đường phố.
“Lâu lắm tôi không lên Sài Gòn ông à.”
“Vậy à?” Hắn hỏi, cố giấu vẻ ngạc nhiên. Từ ngoại ô nơi bạn ở vào đến trung tâm thành phố, ngày xưa xe đạp đi đi về về một ngày mấy lần.
“Còn mẹ gì đâu mà lên với xuống.” Bạn hắn nói.
Hắn hiểu ý bạn. “Thời gian qua mau nhỉ.”
Bạn hắn lại nói, “Ừ, mau thấy sợ.”
Xe chạy vòng quanh dòng cuồng lưu. Toàn người là người.
“Việt Nam mình dễ chừng chín mươi mấy triệu rồi ấy nhỉ.” Hắn nói vào mái tóc bay xù trong gió của bạn.
“Ừ, sức người phải kể là vô địch; vậy mà…” Người bạn bất thần thắng xe lại. Hắn chúi người ra trước, bàn chân trái tuột ra khỏi miếng tựa, quét xuống mặt đường.
“Tôi nhớ rõ là khúc này mà sao lại là nhà thờ.” Bạn hắn nhìn quanh quất đầu đường, cuối đường, rồi kết luận, “Lạc đường rồi ông à.”
Hắn gật gù, “Phải rồi, thấy nhà thờ là biết đi lạc rồi.” Hắn vặn vẹo sửa lại thế ngồi rồi đưa tay nâng mắt kính, dụi mắt. Bụi dầy cộm hai mí.
Cuối cùng hai thằng đàn ông cũng đến được nơi phải đến.
“Vào đi mấy anh. Cứ đi thẳng lên lầu. Ðể xe đây tụi em lo.”
Bạn hắn đón lấy cái thẻ gửi xe bằng thiếc, nhét sâu vào túi quần. “Tối quá há,” hắn nói nhỏ vào tai bạn. “Phải tối mới là bia ôm chứ.”
“Lên lầu trên nữa đi hai anh.” Giọng nói của một người đàn bà. Cái mặt hiền mà thân hình thì cong cớn. Mùi nước hoa dán lên mũi hai người. Ánh đèn đỏ lè.
oOo
Ðứa con gái cao nhòng bước ra từ vũng tối. “Vô đây đi anh. Coi chừng té, bộ anh hổng thấy đường hả?” Những ngón tay nắm lấy tay người đàn ông. “Em dắt anh đi nghe. Coi chừng đụng cái cạnh bàn nè.”
Những ngón tay nóng hổi. Chắc tại tháng Bảy; chắc tại khắp nơi trong thành phố lúc nào cũng hừng hực nóng như trong lò.
Như đọc được ý nghĩ người đàn ông, người con gái nghiêng đầu nói nhỏ vào tai hắn. “Máy lạnh đang sửa đó anh.”
“Vậy hả?” Hắn ngoái cổ ra phía sau, “Bạn anh đâu rồi?”
“Bạn em bắt cóc ảnh rồi. Anh vào đây với em. Cái mặt ngơ ngáo thấy tội. Ngồi xuống với em. Coi chừng té. Ái da. Thấy hôn, em nói rồi. Có sao hôn.” Cánh tay mềm mại đỡ người đàn ông lên. “Ðứa mắc dịch nào bỏ cái ghế nhỏ xíu ngay lối đi của người ta. Ðau hả anh. Tội nghiệp hôn.”
Cái cổ dài của người con gái vươn lên như cổ loài thiên nga. “Lại em ôm cho bớt đau nè.” Bàn tay này vít cái đầu đã lốm đốm sợi bạc xuống; bàn tay kia ép sát cái mặt sần sùi đàn ông lên cổ mình.
Người đàn ông hít hà. Da thịt rịn mồ hôi phảng phất mùi nước hoa.
“Anh à, lát nữa anh trả tiền nguyên két bia cho em nghe.”
“Không sao.”
“Ðừng bắt em uống nghe.”
“Sao vậy?”
“Em phải làm tới sáng đó.”
“Tới sáng à.”
“Dạ, hai giờ sáng.”
Mười ngón tay dài vuốt nhẹ lên má người đàn ông, “Em chưa bao giờ thấy ai giống anh.”
Người đàn ông chột dạ, “Bộ anh tức cười lắm hả?”
“Hổng có. Anh hiền khô.”
Hắn nhìn quanh. Con mắt giờ này mới quen với bóng tối. Hắn nhìn người con gái. Gần quá, mọi đường nét nhòe nhoẹt. Nhưng hắn vẫn hình dung ra được khuôn mặt xinh xắn, đôi môi mỏng và hai con mắt buồn.
“Bộ anh tức cười lắm hả?” Hắn nhắc lại câu hỏi.
“Hổng có đâu. Anh hiền. Anh hổng có… mò mẫm, chụp giựt như mấy anh kia.” Hắn lặng thinh. “Anh giống ông thầy giáo em dưới Hóc Môn quá hà.”
Hắn cúi nhìn đùi người con gái. Chiếc áo xường xám – hắn đoán vậy – xẻ tuốt lên cao. Da thịt trắng như màu hoa huệ.
Người con gái cúi đầu. “Người đó cũng đeo kiếng giống anh đó.”
Hắn ôm vai nàng. Thân thể gì mà mềm như nhành liễu. Hắn ôm ghì nàng vào vòng tay. Ðôi vú mềm mại xuyên vải áo, mọc chồi qua lồng ngực hắn. Người con gái chạm môi nàng lên môi hắn. Nàng hôn hắn từ tốn, thong thả như đứa bé mút viên kẹo. Trong đời chưa bao giờ hắn được hôn như thế. Những nụ hôn như thế mà rơi rụng trong quán bia ôm. Tiếc biết chừng nào!
Môi hôn người con gái đánh thức cái thèm khát đàn ông. Hôn xong, nàng tàn nhẫn vuốt nhẹ lên khoảng giữa hai đùi hắn. Hắn biến thành khúc gỗ. Hắn thành thanh sắt nguội. Hắn liếc ra cửa để biết chắc cánh cửa còn đóng kín. Rồi hắn đẩy nhẹ cho nàng nằm xuống. Cái thân thể mảnh mai đổ xuôi theo ý hắn. Trên mặt chiếc xa lông dài. Hắn úp bàn tay lên ngực người con gái.
Nàng cầm lấy bàn tay hắn, “Ðêm nay em về với anh. Mình mướn hotel. Anh chỉ cần trả tiền hotel thôi. Anh dễ thương, em hổng đòi chi hớt. Anh giống thầy giáo em dưới Trà Vinh.”
Hắn ngờ ngợ. Dường như ban nãy nàng nói hắn giống ông thầy giáo cũ của nàng ở Hóc Môn.
“Em có bao giờ ở Hóc Môn không?” Hắn hỏi.
“Hổng có,” nàng ngập ngừng. “Em có con bạn… ở Hóc Môn. Hồi đó em hay lại nhà nó chơi.” Giọng nói người con gái bỗng dưng trĩu nặng nỗi buồn. “Bà già nó… Bà già nó… tội nghiệp dễ sợ.”
“Má cô ấy còn sống không?”
Người con gái khẽ lắc đầu. Hai tai người đàn ông vểnh lên dẫu mặt vẫn úp miết trên đồi ngực săn chắc.
“Anh biết tại sao em hay lại nhà nó chơi hoài hôn. Anh nó ở nước ngoài, em tính cua anh nó mà hổng xong.” Dường như người con gái cố nhuộm chất khôi hài vào giọng nói, thành ra câu nói trở nên gượng gạo. “Anh nó ở nước ngoài mà hổng bao giờ gửi quà gì cho nó hết ráo. Mấy người đàn ông, thiệt tình gì đâu.”
Cái cổ người đàn ông ngóc dậy như cổ con rắn miết trên đồi cát mịn. “Bạn em tên gì?”
“Nó tên.” Có một chút ngập ngừng đâu đó, “Nó tên. Nó tên… Trà Mi.”
“Trà Mi?”
“Dạ.”
“Ô!” Cái đầu lại gục xuống.
“Sao vậy anh?”
“Anh tưởng…”
“Tưởng chi anh?”
“Tưởng cô ấy tên khác.”
“Anh tức cười quá hà.”
“Sao vậy?”
“Hổng giống ai.”
“Em cũng không giống ai.”
Giọng nói bỗng nghiêm trang, “Bộ em già, xấu lắm hả?”
“Không phải vậy.”
“Vậy chớ gì?”
“Em ở trong này mà không giống mấy cô trong này.”
“Mấy cô trong này… sao anh?”
Câu hỏi làm người đàn ông bối rối. Hắn ngập ngừng một lát mới tìm được câu trả lời. “Mấy cô trong này không hiền như em.”
“Em hiền thiệt hả anh?”
“Thật đó.”
Ðến phút giây ấy hắn thèm người con gái lắm rồi. Phần nào cần căng đã căng phần nào phải mềm đã mềm. Thân xác không còn biết nghe lời; thân xác đã bắt đầu dấy loạn.
Câu nói của người con gái giải đáp cho cái khao khát cùn mằn ấy. “Anh dễ thương, em muốn cho anh hớt luôn. Nhưng bà chủ hổng cho em nghỉ trước hai giờ sáng. Anh chờ em được hôn. Hai giờ sáng quán mới đóng cửa đó.”
Hắn thì thầm vào tai người con gái cái đề nghị trẻ con. “Cho anh yêu chút xíu thôi cũng được nữa.”
“Anh tức cười, gì mà yêu chút xíu.”
“Chút xíu thôi.”
“Ở đây hổng được đâu anh ơi.”
“Có ai thấy đâu.”
Người con gái thì thầm vào tai người đàn ông, “Có chớ, người ta đặt máy quay phim để canh chừng đó anh.”
Người đàn ông ngồi nhổm dậy, “Vậy em hôn anh có sao không?”
“Hôn thì hổng sao. Miễn đừng có làm.”
Người đàn ông vặn vẹo cơn thèm. “Cho anh hôn ngực em nghe.”
Nàng liếc vội ra cửa rồi tuột cái cổ áo hở xuống thật sâu. Ðồi ngực mây mẩy đỏ thẫm cơn thèm chan hòa ánh sáng ngọn đèn sậm màu trên trần nhà tối ám.
Người đàn ông lắng nghe người con gái hát nho nhỏ theo lời bản nhạc phát ra từ chiếc loa trong góc nhà. Một lát nàng nâng đầu người đàn ông lên, dụi mặt vào má hắn. Tóc xõa mịt mù. Mùi mồ hôi gây gây quyện trong mùi nước hoa. Cái mùi cong cớn gợi tình.
“Em nói dóc anh, anh giận em hôn?”
“Không giận đâu.”
“Em nói dóc gì anh?”
“Trà Mi là em đó.”
“Vậy à?”
“Ðược hôn anh?”
“Ðược gì?”
“Tên đẹp hôn?”
“Ðẹp, cả tên lẫn người.”
“Anh dễ thương quá hà.”
oOo
Cái xe chết máy hai lần nhưng cuối cùng người bạn cũng đưa được hắn lại đúng quán cà phê “mát mẻ” hôm nào. Vẫn cái đầu tóc quăn, vẫn cái màu vàng ệch của đèn đường phết lên đôi má màu kem. Và đôi môi màu máu bầm. Và nhất là vẫn bài nhạc hôm nào.
“Chừng nào anh về Mỹ lại?”
“Mai.”
“Trời ơi, sao anh đành đoạn bỏ em.”
“Anh phải về đi làm.”
“Anh tìm ra con Hoa chưa?”
“Chưa.” Người đàn ông thầm phục cô gái có trí nhớ tốt.
“Mà nó là ai vậy?”
“Em thằng bạn.”
“Tính cua em gái bạn hả?”
“Thằng bạn nhờ gửi quà cho em gái nó.”
“Ðã tìm mấy quán bia ôm chưa. Con Hoa nhát, đi khách vài lần, nó chạy luôn, làm bia ôm dù sao cũng hổng sợ SIDA.”
Hình ảnh người con gái cao nhòng trong quán bia ôm dạt về trí nhớ người đàn ông.
“Có gặp một người giông giống mà tên lại không phải.”
“Tên gì?”
“Trà Mi.”
“Chèn ơi, anh khờ chi đâu. Tụi em xài tên giả không hà. Hồi đó mới vô nghề, chưa có kinh nghiệm, nó mới xài tên cúng cơm.”
Người đàn ông lắc đầu. “Anh ngu thật. Ðể anh lại đó tìm nữa, may ra…”
“Mà tìm làm chi. Mai mốt anh nó về đưa cho nó hổng được sao. Hay là anh kêu anh nó bảo lãnh em, còn anh bảo lãnh con Hoa, chịu hôn. Tụi mình xứng đôi quá trời nè.”
“Anh nó chết rồi còn đâu mà bảo lãnh.”
Người con gái tròn xoe đôi mắt, “Trời ơi, thiệt sao. Vậy anh gặp con Trà Mi gì gì đó ở quán nào, nói tên em nghe coi?”
Người đàn ông đọc cái tên quán bia ôm.
“Rồi, em nghi mà đúng boong.” Người con gái buột miệng. “Quán đó mới bị công an hốt sạch.”
“Vậy mấy người làm công có sao không?” Hắn lo lắng hỏi.
“Cải tạo chớ anh. Ở mấy trại phục hồi nhân phẩm gì gì đó.”
oOo
Trong đời, người đàn ông chưa bao giờ thấy mình vô tích sự đến như vậy. Trà Mi dễ thương. Trà Mi hiền khô. Nói năng gì cũng dạ thưa. Khép nép co ro dưới ánh đèn màu, trong quán bia ôm. Trà Mi hôn môi thong thả như đứa bé mút viên kẹo nhỏ. Trà Mi xưa ở Hóc Môn, Trà Mi bây giờ ở phương nào.
HC