Cánh Mây Vô Định
Thì thôi! từ bước chân đi,
Tha phương tay trắng, còn gì nữa đâu!
Quê Hương bỏ lại đằng sau,
Con đường trước mặt, mây sầu dăng dăng.
Thì thôi! chuyện đã đành rằng,
Cuộc cờ xóa bỏ, lưu vong phận mình!
Trách gì anh bạn đồng minh...
Phủi tay trở mặt, bội tình phụ nhau!
Xót xa, chất ngất niềm đau,
Cầm bằng vận Nước, Trời cao an bài!
Nửa đường buông súng, thở dài,
Bước chân Do thái, lạc loài năm châu!
Kiếp phù vân, biết về đâu?
Bao nhiêu đồng đội, theo nhau đi rồi!
Trải cơn ác mộng, bồi hồi,
Cánh mây vô định, chân trời tha phương...
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả: