Sấm truyền cũ (Ancien Testament) kể rằng: thanh niên Jacob chăn trừu 7 năm cho ông chủ đồn điền, để được kết hôn với người con gái của ông chủ đồn điền ---nàng Rachel đẹp chim sa cá lặn.
Sau 7 năm, ông chủ đồn điền giữ lời hứa. Đêm đó, ông chủ đồn điền dẫn "nàng Rachel" tới giường của Jacob. Và đêm đó, Jacob đã tận hưởng lạc thú của đời, tận hưởng cái trinh tuyết của người trinh nữ mà mình hằng mơ tưởng. Sáng sớm hôm sau, Jacob tỉnh dậy, mới biết mình bị lừa; người con gái không phải là Rachel, mà là con nô lệ của ông chủ đồn điền. Tên con nô lệ là Leah.
Điển tích nói trên, đã được kể lại trong quyển "The God That Failed".
Tác giả của "The God That Failed" là André Gide, Richard Wright, Arthur Koestler, Stephen Spender, Ignazio Silone và Louis Fischer. Những trí thức này đã mê theo cộng sản, và đã bị lừa. Họ đã nằm ngủ với con nô lệ không đáng giặt quần lau đít cho họ.
Trong một bài phổ biến cách đây không lâu, tôi có viết: ngày xưa Vũ Văn Mẫu là bộ trưởng tư pháp thời Đệ Nhât Cộng Hòa. Xin lỗi bạn đọc, tôi đã viết sai. Nay xin đính chính.
Theo hồ sơ mà tôi tim được, cũng như theo tài lieu mà em tôi, BS Nguyễn văn Luân, gửi cho, thì Vũ văn Mẫu là: Thạc sĩ giáo sư đại học Luật Khoa Hà Nội thời Pháp thuộc, Khoa trưởng Đai Học Luật Khoa Sàigòn sau 1954. Bộ Trưởng Ngoại Giao, thời Ngô Đình Diệm, Thủ trưởng Liên Danh Hoa Sen ứng cử vào Thượng Nghị Viện VNCH năm 1970, thủ tướng chính phủ trong chính quyền hòa hợp hòa giải Duong văn Minh tháng 4 / 1975.
Riêng tôi, từng đi họp Liên Hiệp Nghị Sĩ Quốc Tê với Vũ văn Mẫu tại Âu Châu. Tôi cũng là người nhiều lần lên tiếng bênh vực ông tại diẽn đàn Thương Nghị Viâện VNCH.
Ông xuât sắc về hàn lâm, nhưng ngây thơ trong chính trị. Cái sai lớn nhât của ông là đã cạo trọc đầu đi theo lũ sư sãi Ấn Quang.
Trong quyển tiểu thuyêt lừng danh " 984" , văn hào George Orwell kể rằng: Winston và nguời tình của anh ta là Julia --cả hai đều là đảng viên CS--bị đảng CS bắt giam vì bị nghi ngờ là đã mưu toan hãm hại đại ca (Big Brother) của đảng.
Winston bị giam trong một căn hầm tối , không biết ngày đêm, bị bỏ đói bỏ khát, và nhất là không được quyền ngủ. Hơi chợp mắt, là có một luồng ánh sáng điện chói chang chụp vào mắt. Winston bị đá lên đạp xuống như trái banh, đầu ngón chân ngón tay bị kìm kẹp và đôi khi bị dí điện ngất lên ngất xuống. Thân xác anh ta đau một, tinh thần anh ta đau mười. Tụi nó tra tấn anh ta và lừa gạt anh ta rằng Julia đã nhận hết các tội. Thân xác bị đánh đập, tâm thần bị dầy xéo vì sự bội bạc của người tình, anh ta chịu hết nổi. Anh ta nhắm mắt đầu hàng: tội gì cũng nhận, giấy tờ gì cũng ký. Lập tức anh ta hết bị tra tấn, được cho ăn uống và được trả tự do. Theo Orwell, đó là tự do mang nhãn hiệu Cộng Sản.
Đó cũng là cái tự do mà nhà nước chó đẻ cờ đỏ sao vàng ban phát cho những trí thức đi theo chúng nó và cho nhân dân Việt Nam hiện nay.
Ngày xưa, tôi từng đi họp Liên Hiệp Nghị Sĩ Quốc Tế tại nhiều thủ đô trên thế giới. Nghị sĩ và dân biểu phái đoàn Mỹ đeo dấu hiệu USA trên ngực. Nghị sĩ và dân biểu phái đoàn Liên Sô đeo dấu hiệu USSR trên ngực, ở dưới có khẩu hiệu ASU.
Như chúng ta đã biết: USA là United States of America, tức Hiệp Chúng Quốc, tức Mỹ Quốc.
Còn ASU? ASU là chữ viết tắt của khẩu hiệu AVE SPES UNICA. Khẩu hiệu đó có nghĩa là: chào mừng (Ave) niềm hy vọng (Spes) độc nhất (Unica) của nhân loại dưới sự lãnh đạo của Liên Sô (USSR). Trong một nghị hội tại Tây Bá Linh, phái đoàn Liên Sô đã tặng tôi dấu hiệu đó, như kỷ vật vô cùng quý giá. Tôi giữ trong túi quần, rồi ban đêm liệng vào sọt rác trong cầu tiêu.
"Ông Nguyễn Văn Chức, Ông có thể khác chính kiến với đảng và nhà nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa, nhưng xin đừng chửi là quân chó đẻ. Người Cộng Sản, Người Quốc Gia, và người Việt Tỵ Nạn, đều là nguòi Việt Nam, cùng chung một chiến tuyến, cùng chung một lý tưởng: đấu tranh cho tư do và quyền làm người của dân tộc Việt Nam. Chúng ta có thể khác nhau về lý tưởng và phương pháp đấu tranh. Nhưng, chúng ta không nên -cũng như không được phép-- gọi nhau là chó đẻ".
Trên đây là nguyên văn bức thư vô danh của một độc giả vô danh. Và dưới đây là suy nghĩ của tôi .
Bạo quyền Viêt Cộng "cờ đỏ sao vàng" là kẻ thù của dân tộc Việt Nam, trước đây cũng như bây giờ. Gọi chúng nó là quân chó đẻ, e rằng còn quá lịch sự.
Ngày xưa, hồi chưa mất nước, tôi đã bị các đàn anh- Nghị sĩ Trần Chánh Thành, Nghị si Thái Lăng Nghiêm, NS Trần Trung Dung, và dân biều Trần Văn Tuyên - trách là chống cộng quá khích. Quý vị đó dậy bảo tôi: cộng sản VN cũng là nguòi như chúng ta, chúng ta không nên quá tàn bạo và dùng những từ ngữ không đẹp đối với họ.
Tháng 4 năm 1975, Việt Cộng vào tiếp thu Miền Nam. Những gì đã xẩy ra cho quê hương Việt Nam, cho đồng bào ruột thịt Miền Nam, cho các anh em cựu chiến sĩ Quần Lực Việt Nam Cộng Hòa. Và cho bản thân những đàn anh đã trách tôi chống cộng quá khích?
Nghị sĩ Trần Chánh Thành tự vẫn. Dân biểu Trần văn Tuyên chết nhục trong tù, xác bị kéo lê liệng xuống lỗ, như xác một con chó. Nghị sĩ Trần Trung Dung bị tù, đói khổ như súc vật. Truớc khi nghị sỉ Dung chết tại Cali, tôi có hân hạnh nói truyện với ông trong điện thoại. Ông nói: "Chức ơi, anh đúng; tôi sai. Viêt Cộng là súc vật, là loài chó". Nghị sĩ Thái Lăng Nghiêm, từ Geneva, viết cho tôi:" Chức ơi, mày đúng tao sai, Việt Cộng là quân chó đẻ".
Chó có thể đổi lông. Nhưng cộng sản Việt Nam cờ đỏ sao vàng, không bao giờ đổi lông, không thể đổi lông, và không được phép đổi lông.
Tôi ngồi cô đơn "nhìn mặt trời lặn" trong cái giá buốt của chiều đông. Chiếc áo len cũ trùm lên mái tóc bạc, tôi nâng ly ruơu lên môi. Ly ruợu đã cạn, ly ruợu đời của tôi. Tôi liên tưởng đến ông già (trong thơ Victor Hugo?): Ông già đang qua đi, nhìn mặt trời đang lặn.
Mặt trời đang lặn, nhìn ông già đang qua đi.