Canada đã vào xuân, một mùa xuân đến sớm. Dân chúng biết trước việc này, không phải do Nha Khí Tượng nhưng do Chú Wiarton Willie báo tin
.
Các cụ còn nhớ Willie không? Thưa đó là chú chuột đất groundhog. Chú chuột này nổi tiếng về thiên văn. Hằng năm, cứ ngày mồng 2 tháng Hai người ta đem chú ra ngoài nắng. Nếu chú thấy bóng của chú trên mặt đất thì đó là dấu chỉ mùa đông còn dài, nhưng nếu chú không thấy bóng của mình soi trên đất thì có nghĩa là mùa xuân đang tới trong khoảng 5 tuần lễ nữa. Năm nay chú không thấy bóng của chú, thiên hạ vỗ tay quá xá. Và quả đúng như vậy, ngay cuối tháng Hai trời bắt đầu tan hết tuyết, và ngay đầu tháng Ba trời bắt đầu nắng ấm. Cụm hoa lưu niên lilly sau nhà tôi đã chui khỏi mặt đất, đã trổ lá xanh và đã nở hoa. Bụi hoa tulip trồng trước nhà cũng đã chồi lên và cũng đã trổ bông. Ôi những búp hoa tulip mới nõn nà và dễ thương làm sao! Nằng vàng đã chan hòa khắp nơi. Không biết có phải tôi gìà và mắt già mà tôi thấy nắng buổi mai ở Canada mầu vàng rực rỡ, đẹp hết sức vậy đó..
Cứ mỗi lần nhìn thấy hoa tulip là tôi nghĩ tới nước Hòa Lan. Các cụ còn nhớ chuyện công chúa Julia của Hòa Lan sinh tại Canada năm 1945 chứ. Tôi yêu câu chuyện này qúa và yêu cái tâm của nước Canada này qúa. Hồi đó cả triều đình Hòa Lan chạy sang Canada lánh nạn Đức Quốc Xã. Hoàng hậu Hòa Lan sinh công chúa Julia ở bệnh viện thủ đô Ottawa. Theo luật quốc tế thì ai sinh ở đâu thì mang quốc tịch nơi đó. Chính quyền Canada biết cái bối rối này của Hòa Lan nên Canada đã tuyên bố bệnh viện Ottawa ở trên đất quốc tế, cho nên công chúa Julia vẫn được mang quốc tịch Hòa Lan. Sau 1945 khi hết chiến tranh, triều đình Hòa Lan hồi hương. Để tỏ lòng biết ơn Canada, từ 1946 đến nay, mổi năm Hoà Lan đều gủi hàng tấn củ tulip sang biếu Canada. Canada đã nhận và trồng thành những công viên tulip muôn mầu. Cứ đến tháng Tư thì thủ đô Ottawa biến thành một rừng hoa tulip. Các cụ ở xa, sau khi ngắm hoa anh đào ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, xin mời sang hội hoa tulip ở Canada nha. Đẹp dễ sợ luôn.
Nhân nói tới thông lệ đẻ đâu mang quốc tịch đó, Canada đang soạn thảo luật ngăn các bà ngoại quốc có bầu từ 7 tháng trở lên không được vào Canada dù có đủ giấy tờ hợp pháp. Lý do là để tránh việc các bà bầu này đẻ con ở Canada, rồi vì cớ con đẻ ở Canada mang quốc tịch Canada, các bà mẹ sẽ lấy cớ này xin ở lại Canada để nuôi con. Theo tài liệu của sở di trú Canada thì phụ nữ Tàu thích đến đẻ con ở Canada lắm. Nghe nói hiện nay ở Tàu đang có một phong trào dụ các bà Tàu sang đẻ con ở Canada, vì đây là đất thiên thai, đất thiên đàng.
Mà có lẽ đúng vậy, ai đến sinh sống ở Canada thì đều thành công hết, có khi thành công tột đỉnh. Chả cần phải tìm chứng cớ đâu xa, ngay trong tháng Ba vừa qua, báo chí Canada đã làm rầm lên hai tin rất tốt đẹp về người dân gốc Việt Nam.
Người thứ nhất là Giáo Sư Bùi Tiến Rũng. Ông Rũng du học ở Pháp và năm 1953 ông đậu bằng kỹ sư về cơ khí. Đậu xong ông về nước phục vụ. Rồi ông được chính phủ Ngô Đình Diệm cấp học bổng du học Hoa Kỳ, năm 1964 ông đậu bằng Tiến Sĩ chuyên về sản xuất kim loại. Về nước, ông làm giám đốc Trường Kỹ sư Công Nghệ và Trung Tâm Quốc Gia Kỹ Thuật kiêm đại diện VN tại Viễn Á Kinh Uỷ Hội ECAFE. Sau năm 1975, ông tới Canada. Trong 3 thập niên qua ông là giáo sư ưu hạng về ngành khoa học ứng dụng tại trường Đại Học Québec, UQUAC. Ông đã hợp tác với 28 chương trình kỹ nghệ lớn của nhiều nước như Anh, Pháp, Mỹ và Đông Âu. Cuối tháng Hai vừa qua, Tiến sĩ Rũng đã được Toàn Quyền Canada trao bằng khen danh dự về các công trình nghiên cứu xuất sắc và một giải thưởng hiện kim 200.000 đôla.
Báo chí Canada đã đăng những trang lớn tuyên dương sự thông thái ưu việt của một người tỵ nạn VN. Vui chưa và mừng chưa, bà con.
Đó là ngôi sao thứ nhất.
Ngôi sao VN thứ hai cũng vừa xuất hiện và được báo chí Canada dành những trang lớn ca ngợi. Đó là Nhà Văn Kim Thúy với tác phẩm RU. Tiêu đề là RU, Ru là tiếng Việt, ru la hát ru, lullaby. Tác phẩm viết bằng tiếng Pháp. Nhà văn Kim Thuý năm nay mới 43 tuổi. Bà theo cha mẹ chạy trốn VC năm 1979, bà là thuyền nhân VN được Canada nhận vào cõi thiên thai này. Bà đi học và đậu luật sư. Trong lúc nhàn rỗi bà đã viết một tập hồi ký nói về cuộc đời thời tuổi thơ, từ những ngày sống ở miền Nam, đến những ngày vượt biên sống ở trại tỵ nạn, đến ngày được vào Canada, được Canada cho ăn học nên người. Bà bảo bà không phải là nhà văn. Bà viết cuốn hồi ký này rất tình cờ. Không ngờ cuốn này lọt vào mắt xanh một nhà biên tập lớn và có tài. Ông đã giúp bà sắp xếp lại các chương mục, rồi ông giúp in thành sách và phát hành. Không ngờ sách đã thành công vĩ đại. RU đã thành một hiện tượng văn học ở thế giới nói tiếng Pháp, hiện nay RU đã được dịch sang tiếng Anh tiếng Ý và nhiều thứ tiếng khác ở 20 quốc gia, Bà Kim Thuý viết sách bằng tiếng Pháp và sinh sống ở Montréal miền nói tiếng Pháp, thế mà ngày 11 tháng Ba vừa qua, nhật báo Toronto Star, một tờ báo uy tín ở Toronto miền nói tiếng Anh đã dành hẳn một trang lớn viết về bà, in hình bà. Kim Thuý với tác phẩm RU cũng đã được giải thưởng văn chương của Toàn Quyền Canada và nhiều giải văn học của nhiều nước khác. Viết văn tình cờ và thành công bất ngờ, mà thành công lớn mới hay chứ.
Các cụ phương xa đã thấy Canada là đất vàng chưa? Canada đã biến ngòi bút Kim Thuý thành ngòi bút vàng, Canada đã biến tâm trí của Tiến Sĩ Bùi Tiến Rũng thành những kho vàng.
Tôi xin nói thêm chút nữa về nhà văn Kim Thuý. Bà này đúng là thiên tài. Bà viết cuốn RU là viết tài tử. Bà vẫn cho mình không phải là nhà văn. Bà không hành nghề viết văn. Bà là luật sư nhưng cũng không hành nghề luật sư. Các cụ có đoán hiện nay bà Kim Thuý ở đất Canada đang làm nghề gì không cơ. Thưa lạ và buồn cười lắm. Bà đang làm nghề dạy nấu ăn trên đài truyền hình. Bà dạy nấu các món VN. Và chương trình này rất nổi tiếng. Làng An Lạc của chúng tôi đang định ghi danh theo học để cải tiến cái bếp. Từ một em bé nhà nghèo thuyền nhân tỵ nạn biến thành một luật sư, một nhà văn và nay đang trở thành giáo sư dạy nấu ăn. Cái đất Canada này qủa là đất có thần, phải không các cụ.
Trên đây là chuyện thời sự văn học, bây giờ tôi xin trình các cụ chuyện thời sự xã hội. Chuyện đầu tiên là từ đầu tháng Ba, Liên Hội Người Việt Canada theo gương nhạc sĩ Trúc Hồ và Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng bên Hoa Kỳ, đã phát động phong trào ký thỉnh nguyện thư gủi quốc hội để yêu cầu quốc hội Canada cảnh cáo CSVN về những vi phạm nhân quyền đang diễn ra tại VN. Cảnh cáo bằng cách xét lại việc viện trợ kinh tế cho VC. Đồng bào VN ở đây cũng đang hồ hợi ký tên. Hôm qua tôi nhận được một bài báo từ máy điện toán bàn về việc này. Tôi quên mất tên tác giả. Xin thành thực nhận lỗi, xin lỗi và xám hối. Đại ý tác giả nói rằng cộng đồng VN chúng ta đang làm một việc buồn cười : Một mặt yêu cầu chính quyền Canada cũng như Hoa Kỳ xét lại việc hỗ trợ về kinh tế cho VC, nóí dễ hiểu là trừng phạt VN, nhưng mặt khác thì chính chúng ta đang làm cái việc hỗ trợ kinh tế ấy cho VC. Theo thống kê thì hàng năm hơn hai triệu người Việt hải ngoại đã gửi về nước bao nhiêu tỷ đô la. Những tỷ này đã chạy vào túi bọn chóp bu VC. Chúng nhận đô la thứ thiệt nhưng in ra và phát ra tiền Hồ, tiền lèo. Bài báo kết luận là chúng ta nên xét lại việc này. Miệng ta thì bảo Hoa Kỳ và Canada hãy phạt VC còn tay ta thì cứ dúi đô la vào túi chúng nó. Ai đúng ai sai đây? Các cụ nghĩ sao cơ ?
Xin tạm ngưng chuyện nhức đầu này để bàn sang những chuyện vui. Anh John được Cụ B.95 chiếu tướng ngay. Bà cụ bảo lần họp tháng trước làng đang bàn dở chuyện tình yêu qua ngôn ngữ 3 miền. Cụ xin anh hãy nói một câu theo giọng cả 3 miền coi.
Hình như anh John đã có sẵn câu trả lời thì phải. Đươc cụ hỏi thì anh nói ngay :
- Cháu lấy vợ người Nam, nên ngôn ngữ của cháu là ngôn ngữ Nam Kỳ rặt, giọng Biên Hòa rặt, nhưng từ ngày vào làng, cháu học được tiếng Bắc, và gần đây học được tiếng Huế.
Chẳng hạn câu này là tiếng Bắc Kỳ : Đi đâu mà nhanh thế?
Đây là tiếng Huế : Đi mô mà mau rứa?
Và đây là tiếng Nam Kỳ : Đi đâu mà lẹ dzậy?
Còn đây là tiếng Việt Cộng : Đi đâu mà khẩn trương thế ?
Các cụ đã thấy cái anh John này giỏi chưa! Đáng phục quá chứ.
Cụ B.85 thì cười ngất, miệng lớn tiếng : Phục anh quá!
Rồi ông ODP xin góp ý :
Hai tiếng Việt Cộng anh John vừa nói tới làm tôi nhớ ngay tới mối giận đằng đằng đang đè nặng trong tim. Xin cho tôi chia sẻ với các bạn. Xin tạm ngưng các câu chuyện vui để tôi được nói về cái họa mất nước đang diển ra. Báo chí lâu nay nói tới việc Tàu với VN tranh chấp Biển Đông, lấn biển lấn rừng lấn biên giới. Tất cả chúng nó đều đang đóng kịch. Mọi việc đã xong hết rồi. Theo như tài liệu mà Wikileaks vừa tiết lộ thì triều đình Hà Nội đã dâng nước VN cho Tàu lâu rồi, vấn đề còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, và một chút xiú cần bàn nữa thôi là VN sẽ ở dưới hình thức nào, một tỉnh hay một khu tự trị. Xưa nay các tài liệu của Wikileaks đều đúng. Tôi vừa được một người bạn thân gủi cho mấy trang dịch những lời phát biểu của Giang Trạch Dân tổng bí thư đảng CS Tàu và Lý Bằng thủ tướng Tàu Cộng nói trong một phiên họp tối mật với Nguyễn Văn Linh tổng bí thư đảng CS VN và Đỗ Mười thủ tướng Việt Cộng. Nghe mà sợ hãi hết sức. Vua Tàu nói thế này với bày tôi VC :
… Việc VN trở về với tổ quốc Trung Hoa vĩ đại là việc trước sau sẽ phải đến. Trong lịch sử, VN từng là quận huyện của Trung Quốc, là một nhánh của cây đại thụ Trung Hoa. Trung Quốc và VN là một. Đó là chân lý đời đời. Các đồng chí VN tỏ ra đã có sự lựa chọn đúng. Ngày nay Trung Quốc vĩ đại phải dành lại vị trí đã có của mình. Có VN nhập vào, Trung Quốc đã vĩ đại lại càng vĩ đại thêm. Thế giới hôm nay chỉ còn hai siêu cường, đó là Hoa Kỳ và Trung Quốc. Thưa các đồng chí, chỉ còn lại việc cuối cùng là chọn mô hình quản trị, tỉnh hay khu tự trị. Chỉ xin đừng bàn tới việc lập liên bang vì nếu lập liên bang thì thống nhất thế nào được với bọn Tây tạng, Nội Mông, Mãn Châu, Hồi Bột…
Không biết nhà văn Dương Thu Hương ở Paris đã nghe được cuộn băng này chưa mà thấy bà lo sợ y như tôi khi bà trả lời cuộc phỏng vấn của nhà báo Đinh Quang Anh Thái ở Cali hồi tháng Tám năm 2010. Bà nói thế này :
…Sự kiện thì nhiếu lắm, ai theo dõi tình hình VN cũng có thể biết. Về mặt đại cuộc, tôi thấy trong toàn thể lịch sử nước Việt, có lẽ cái triều đình cộng sản hiện nay là cái triều đình hèn hạ và khốn nạn hơn tất cả những triều đình bán nước trước kia mà tiêu biểu là Lê Chiêu Thống. Lê Chiêu Thống có cầu cứu Tàu nhưng chưa bán một mảnh đất, chưa ký một hợp đồng chui, không hèn đến múc độ dám phạm luật của tổ tiên là nhượng đất cho giặc…
Chưa bao giờ làng tôi im lặng và chú tâm nghe ông ODP nói như bữa nay. Qủa là son hà nguy biến. Việc dâng đất đã xong từ lâu, nay VC đang thi hành từng bước. Việc lá cờ 6 sao mới xuất hiện gần đây là việc có thật và cố ý chứ không phải vô tình do sơ sót. Ông ODP còn nói thêm chi tiết : VC đã công khai trương cờ 6 sao không phải một lần mà đã 3 lần. Lần đầu xuất hiện là ngày Đại Hội Ẩm Thực ở Vũng Tàu năm 2010, lần thứ hai là dịp Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng sang thăm Trung Quốc dịp tháng 10 năm qua, và lần thứ ba là dịp tiếp đón Phó chủ tịch Tập Cận Bình ở Hà Nội ngày 21.12 2011 vừa xong. Rõ ràng VN công khai xưng mình là một ngôi sao nhỏ trên lá cờ Đại Hán xưa nay vốn chỉ có 5 sao.
Đây là những bước thăm dò của CSVN. Cờ 6 sao xuất hiện đã 3 lần mà phản ứng của đồng bào cả trong nước cả ngoài nước không mạnh bao nhiêu nên CSVN đang định làm tới. Đó là việc CSVN đang cho viết lại sách giáo khoa về Sử Việt. Bao nhiêu đoạn xưa nay có viết rõ ràng trong sách để dạy học sinh về việc quân ta đánh đuổi giặc Tàu xâm lăng, như Hội Nghị Diên Hồng, Lam Sơn Khởi Nghĩa, Vua Quang Trung chuẩn bị đánh Tàu để đòi lại Quảng Đông Quảng Tây… tất cả những đoạn này sẽ bị cắt bỏ hết. Việc tiếp theo, đó là việc bắt các học sinh phải học tiếng Tàu từ cấp tiểu học trở lên… May thay, việc bắt học tiếng Tàu này đã gặp phản ứng dữ dội từ quần chúng nên CSVN phải lên tiếng cải chính, họ nói rằng việc dạy tiếng Tàu này là dành cho các học sinh Việt gốc Hoa mà thôi.
Ở trong nước đã nổi lên bao nhiêu sự phản đối nhưng CSVN đã ra tay đàn áp. Trong cuốn băng Wikileaks mà tôi trích dẫn trên đây có lời vua Tàu dạy lãnh tụ CSVN bài học Thiên An Môn. Theo Tầu Cộng thì việc tàn sát dân Tàu ở Thiên An Môn là việc chính đáng để bảo vệ chế độ. Các bạn VN hãy làm y như vậy. Bọn nào nghi ngoe là phải giết ngay. CSVN đang làm như thế với chính đồng bào mình. Những vu Thái Hà, Đoàn Văn Vươn, Bùi Minh Hằng, Cù Huy Hà Vũ là những vụ bọn họ đàn áp không nổi nên mới lọt tin ra ngoài. Hai bài hát của Việt Khang là hai ngọn lửa nhỏ mong rằng sẽ làm cháy lên những bó đuốc lớn:
… Giờ đây Việt nam còn hay mất mà giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta? Hoàng Trường Sa đã bao người dân vô tội chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu. Việt Nam tôi đâu?
… Xin hỏi anh là ai, sao bắt tôi, tôi làm điều gì sai? Sao đánh tôi chẳng một chút nương tay. Dân tộc anh ở đâu, sao đang tâm làm tay sai cho Tàu. Tôi không thể ngồi yên khi thế giới này không còn Việt nam. Anh là ai?
Nói đến đây xong thì ông ODP mở máy cho chúng tôi nghe toàn bài hai bản nhạc này. Ôi những ca sĩ hát lời Việt Khang, ôi những bài lời hát bằng Pháp văn bằng Anh Văn nghe động lòng làm sao.
Thấy dân làng đã nghe những chuyện nhức đầu trên đây đủ rồi, ông ODP liền xin chấm dứt. Ông xin cả làng tạm quên chuyện Tầu Cộng và Việt Cộng. để vào bàn ăn cơm tối. Bữa nay làng tôi ăn toàn món nhà quê rất đỗi Bắc Kỳ : Cơm gạo mới Nàng Hương ăn với tôm kho, cá kho, dưa chua, cà ghém chấm mắm tôm, và canh rau đay nấu cua. Ôi ngon làm sao!
Ngay lúc đầu họp làng có người đã đề nghị bữa nay làng nên đi ăn tiệm, nhưng ý này đã bị đa số dân làng bác bỏ ngay. Người lắc đầu mạnh mẽ nhất là anh H.O. Anh bảo:
- Lần trước tôi theo làng đi ăn buffet, cái lối ‘phủ phê’ ấy mà, bữa đó tôi trông thấy mấy cảnh chướng mắt qúa, trong lòng khó chịu vô cùng mà chẳng biết làm sao. Tôi đã nén nó trong lòng, hôm nay xin được đem ra giãi bày với làng. Này nha, ăn ở nhà hàng buffet thì bạn muốn ăn gì cứ việc lấy. bạn muốn ăn bao nhiêu cứ việc gắp . Tôi thấy mấy gia đình VN dắt con nít theo. Cả cha cả mẹ cả con nít ai cũng lấy những đĩa thức ăn đầy ú. Tôi theo dõi quan sát thì mấy người này về bàn ngồi ăn mà đâu có ăn hết. Họ chỉ ăn độ một phần rồi bỏ, đứng lên đi lấy đĩa khác. Con nít cũng vậy. Trông thấy họ đổ đĩa ăn còn đầy mà lòng buồn man mác. Thật là phí phạm của trời. Tại sao họ không lấy thử vài miếng ăn trước, nếu thích thì mới lấy nhiều lần sau. Bữa đó tôi thấy mấy gia đình VN đều vậy. Rôi khi món tôm hùm và món cua mang ra, họ bảo nhau nối đuôi lấy thật nhiều, không còn muốn để phần cho người đứng sau.Tôi mắc cỡ hết sức.
Tôi thấy lời ông H.O. đúng qúa, phải không các cụ. Chắc chúng ta phải bảo nhau cải thiện việc này.
Ông bồ chữ ODP thấy dân làng nghe chuyện ông kể về việc VC dâng nước VN cho Tầu, ai cũng buồn, nét mặt ai cũng đăm chiêu. Ông thấy có bổn phận phải làm cho bữa ăn có không khí vui. Ông lôi anh John vào cuộc. Ông hỏi anh loại thơ VN nào làm cho anh cười nhiều. Anh John đáp ngay : Tôi thích nhất cái kiểu thơ mới xuất hiện gần đây, hình như kiểu Bút Tre, là vui nhất vì nó tinh quái nhất. Nó vui là vì nó gây sự bất ngờ trong việc ngắt chữ. Đáng lẽ lời thơ phải đi liền nhau thì ông Bút Tre cắt nó ra, cắt một cách tầm bậy, như :
Anh đi công tác Ban Mê,
Thuột xong một cái là về với em
Gần đây tôi thấy có mấy câu loại này, xin trình làng :
- Đây là lời cô gái khen anh bạn trai gửi điện thư email cho cô mà lời thư hay quá :
Điện thư anh viết thật bay
bướm em mong đợi từng ngày từng đêm!
- Còn đây là chuyện nói về anh Nguyễn Trùng Dương là vô địch về môn đô vật ở tỉnh Bắc Ninh :
Bắc Ninh có cậu Nguyễn Trùng
Dương vật rất khoẻ cả vùng thất kinh!
Dân làng nghe xong thì ai cũng cười như nắc nẻ.
Anh John chưa chịu hết chuyện. Cái anh John này cũng đáo để lắm, Mọi khi thì Cụ B.95 ưa bắt anh kể chuyện vui, và chỉ có cụ mới bắt được anh làm chuyện này. Hôm nay anh John đổi chiến lược. Anh quay vào nói với cụ B.95 :
- Xưa nay cụ toàn bắt cháu kể chuyện Canada, cháu bao giờ cũng phãi nghĩ sẵn trong đầu để khi cụ hỏi là cháu kể liền. Hôm nay cháu đã làm xong bổn phận. Bây giờ đến lượt cháu, cháu xin Cụ kể cho cháu và cả làng nghe chuyện của cụ, chuyện ở Hà Nội ngày xưa, chuyện trước khi cụ bỏ Hà Nội để sang Canada này đoàn tụ.
Việc này quả là bất ngờ cho cụ B.95. Cụ bèn cười rồi nói :
- Chuyện ngoài Bắc của tôi thì toàn những chuyện buồn, chả có chuyện nào làm cho các bác cười được. Như khi vừa sang Canada năm 1995 tôi được ăn cơm gạo trắng, cơm không độn bo bo, cơm thổi bằng gạo mới chứ không phải gạo mốc, đó là nỗi sung sướng vô cùng của tôi. Đi chợ không phải mang sổ gạo, không phải xếp hàng rồng rắn mà chờ. Ở đây lại được tắm bằng xà bông thơm. Đó là những nỗi vui to lớn của tôi. À, để tôi kể thêm chuyện này : Nhân nhắc tới việc đi chợ ở Hà Nội thời tem phiếu, tôi sợ nhất là cô bán hàng. Người ta gọi cô là ‘ mậu dịch viên’. Cái cô này đúng là vua. Cô ghét ai thì khi đến lượt bán thì cô trả lới tỉnh bơ ‘ hết hàng’. Thế là rồi đời. Cái cô này chỉ nể có ông thợ điện. Ông thợ điện đi chợ thì mua cái gì cũng có. Ai cũng phải chiều ông. Lý do là ở Hà Nội, dây điện chằng chịt, mình đang thồi cơm, nấu bếp, nghe radio, vặn quạt mà mất điện thì coi như cả nhà xuống hỏa ngục. Chỉ có ông thợ điện là có phép thần, ông mới biết cách chữa… Đó ngày xưa ở Hà Nội của tôi khổ thế đó cho nên tôi vẫn bảo với con cháu rẳng tôi được sống ở Canad hạnh phúc như thế này là đang được ở trên thiên đàng. Bà cụ định thôi kể nhưng rồi mắt cụ sáng lên. À, cụ chợt nhớ ra chuyện ông giáo sư nuôi lợn. Hồi cả nước bị cấm vận, ai trong chúng cư cũng nuôi thêm gia súc để thêm miếng ăn. Nói là chúng cư chứ nó có rộng như chúng cư Canada đâu. Một căn đã nhỏ lại chia ra làm mấy hộ. Có ông giáo sư kia kê cao cái giường lên rồi ở dưới nuôi con lợn. Gặp tôi hỏi thăm thì ông ta miệng cười như méo : Không phải tôi nuôi lợn mà con lợn nó nuôi tôi. Đó, các ông các bà nghe có thảm không! Công ơn của Bác với Đảng đấy!
Nghe chuyện mà xót xa qúa, phải không các cụ?
Anh H.O. cũng xin góp vui bằng một bài thơ tả cảnh nghèo ở VN năm xưa. Bài thơ nói về cái cảnh luẩn quẩn vì nghèo :
Nghèo thì phải ăn khoai
Ăn khoai thì mất ngủ
Mất ngủ thì đông con
Đông con nên lại nghèo
Nghèo thì lại ăn khoai…
Chị Ba Biên Hòa lúc này mới góp chuyện : Sao tôi thấy chuyện gì dính tới VN cũng đều buồn hết. Tuần vừa qua tôi được bà bạn kể cho nghe một chuyện đứt ruột. Bà bạn bảo tháng trước có một bà sơ ở Đồng Hới tỉnh Quảng Bình sang Canada xin giúp đỡ cho viện mồ côi và trẻ khuyết tật. Bà bạn nghe thấy bà sơ nói thảm qúa bèn mủi lòng giúp đỡ và đã ghi địa chỉ. Nhân chuyền về VN thì bà bạn đã ra Quảng Bình thăm bà sơ và tiện thể xem viện mồ côi khuyết tật có đúng như lời bà sơ kể không. Bà bạn đã đến đúng nơi và gặp đúng người. Bà bạn bảo lời bà sơ tả chỉ mới đúng 50%. Thực trạng trông thảm thiết hơn nhiều. Có nhiều em bé thiếu chân thiếu tay. Có em bé méo mồm méo mắt. Đa số các em bé đều do cha mẹ vất vào thùng rác rồi các sơ nhặt về nuôi. Các em thèm khát tình thương tình yêu vô cùng. Em bé nào mà được tôi bồng lên ẵm vào ngực thì mặt mũi nó sáng lên, nó tỏ ra hạnh phúc vô cùng. Các sơ là những người tắm rửa thay quần áo và cho chúng ăn, chúng mặc. Đặc biệt trong góc nhà bà thấy một cô bé gầy còm nằm dưới đất. Bà sơ kể : Đây là một chuyện thương tâm hết sức mà chúng tôi không biết làm gì hơn. Cô này trông nhỏ con như vậy nhưng đã hơn 30 tuổi. Năm xưa mấy người vào rừng kiếm củi thấy một cái cũi sắt có con bé nằm trong. Nó trần như nhộng. Nó tru lên như con vật. Thì ra có bọn bất lương làm cái cũi sắt nhốt con bé này vào trong để làm mồi bắt cọp. Chắc việc nằm trong bẫy sắt này đã xảy ra lâu vì con bé không biết nói, không biết mặc quần áo, nó rống lên như con heo. Mấy người kiếm củi đã đến phá cũi và đem nó về chợ. Họ đặt con bé ở chợ 3 ngày để cầu may hy vọng tìm được bố mẹ hay tung tích của nó. Sau ba ngày, không ai nhận, mấy bà sơ động lòng thương đã đem nó về nuôi. Con bé được mấy sơ chăm sóc nhưng nó quen sống như con vật. Không biết mặc quần áo, không biết cầm đũa bát. Thức ăn phải đổ xuống đất rồi nó bốc tay ăn. Nó không chịu nằm giường, bao nhiêu giường chiếu nó đều đập phá hết. Nó không biết nói. Ban đêm nó tru lên từng cơn. Các sơ đặt tên cho cô bé là Kim Chi.
Cụ nào có về VN, muốn chứng kiến tận mắt và muốn giúp đỡ con người hóa con vật này, xin đến gặp Sơ Trần Thị Lan, Nhà Dòng Mến Thánh Giá Hướng Phương, xã Quảng Phương, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình, điên thoại : 84-523-512-074.
Các cụ ạ, tôi tin rằng tiền giúp người nghèo khổ sẽ mua được vé vào thiên đàng và Niết bàn. Các cụ có tin như tôi không ?