Tôi biết mình bị trúng phòng không của Việt Cộng.
Giáng Sinh năm 1973 trong không khí đình chiến do uỷ ban Quân Sự 4 bên đã ký chung lệnh ngưng bắn để cho mọi người Việt được hưởng những giờ phút thanh bình để đón mừng ngày kỷ niệm Chúa Cứu Thế giáng trần, 1 ngày lễ lớn của toàn Thế Giới. Từ ngày 24 đã không nghe những tiếng đạn pháo kích thường xuyên của Việt Cộng vào thành phố hay những tiếng súng nổ đó đây như mọi ngày. Đây thật là khoảng thời gian và không gian lý tưởng và là không khí thiên đường hạ giới mà mọi người dân Việt đang mong ước.
Sáng ngày 25 Tháng 12 năm 1973 ngày Lễ Giáng sinh, trong lúc mọi người còn an nghỉ và như thường lệ tôi và ĐB Huỳnh bá Hùng bay 2 chiếc Chinook sang Long Bình để nhận phi vụ tiếp tế cho quân bạn. Sau khi đáp xuống Long Bình và tiếp xúc với đại diện phòng 4 Quân Đoàn để biết tình hình và phi vụ. Huy Hoàng người đại diện Quân Đoàn cho biết vì ngày lễ và là ngày đình chiến nên chỉ cần 1 Chinook cho 1 phi vụ tiếp tế lương thực cho 1 tiền đồn nằm ở phía Nam của quận Đồng Soài. Tôi đề nghị Phi Hành Đoàn của ĐB Hùng đợi ở Long Bình hay về lại Biên Hòa còn Phi Hành Đoàn của tôi sẽ bay tiếp tế cho căn cứ này, Phi Hành Đoàn của tôi có Tr/uý Trần văn Quí (con), Cơ Phi là Th/Sĩ Nguyễn văn Hoạt, Áp Tải là Th/Sĩ Đào thụy Hiền và lâu quá tôi không nhớ tên người Xạ Thủ. Vì hôm nay là ngày đình chiến nên không có 2 chiếc UH1 gunship theo hộ tống như thường lệ dầu phải bay vào 1 căn cứ mà chung quanh đang bị Việt Cộng bao vây.
Chúng tôi quay máy, bay đến câu hàng, cất cánh bay về hướng tọa độ đã được cho. Thật lâu lắm rồi mới có 1 phi vụ mà tinh thần tôi không bị căng thẳng hay lo âu như hôm nay, vì theo lệnh đình chiến do 4 bên đồng ý ký kết mà khắp các nước trên Thế Giới khen ngợi như 1 diễn tiến tốt đẹp cho 1 nền hòa bình trong tương lai, nên chắc chắn không ai vi phạm lệnh ngưng bắn. Một điều duy nhất mà chúng tôi luôn luôn phải lo là vấn đề trục trặc kỹ thuật nhưng việc này là chuyện bình thường của những người lái máy bay, khó biết được lúc nào sẽ sẩy ra. Khi lên đủ cao độ bình phi, để cho tâm hồn thoải mái hơn, tôi mở đài phát thanh Quân Đội để nghe những bản nhạc yêu cầu của mùa Giáng sinh. Trời buổi sáng, đẹp, trong sáng, lất phất vài cụm mây nhỏ đó đây, gió nhẹ nên tàu bay rất êm, thêm vào đó những bản nhạc thật hay, thật êm dịu, ru ấm lòng người làm cho giờ phút bình phi qua thật nhanh. Nhìn về hướng xa xa là mật khu Đồng Soài, chung quanh bao bọc bởi những rừng cây cao, dầy đặc, khó có thể thấy được chuyện gì dưới những cành cây đó và xa xa giữa khu rừng già tôi đã thấy 1 sân bay nhỏ mà Đồn của quân bạn nằm phiá Bắc đã hiện ra từ từ trước mắt. Tôi tắt nhạc, đổi qua tầng số của quân bạn và liên lạc để biết tình hình bãi đáp, xin thả trái khói để biết hướng gió và cũng như để biết chỗ để thả hàng. Quân bạn trả lời vắn tắt là Đại Bàng cứ đáp và thả hàng trên phi đạo gần đồn. Nhiều ngày qua theo dõi tin an ninh tình báo của KQ, thì Việt Cộng có phòng không ở phiá Đông Nam của căn cứ, cho nên chúng tôi bay lên hướng Phước Long rồi bay vòng vào bãi đáp chứ không đáp thẳng từ hướng Biên Hòa lên. Tôi quan sát bãi đáp không thấy có gì trở ngại, không thấy dấu vết Việt Cộng pháo kích vào đồn và cũng không có dấu vết nào đồn bị tấn công tối ngày hôm trước. Vì không thấy trái khói đâu cả và ngay cả bóng người nên tôi đáp gần sát đồn, thả hàng gần cửa đồn, xong chuẩn bị cất cánh thì nghe quân bạn gọi cảm ơn, không khí vẫn yên tĩnh. Phi vụ tiếp tế hoàn tất trong êm đẹp. Tôi cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm vì khi về Biên Hòa sẽ được nghỉ ngơi dầu vẫn phải túc trực tại Phi Đoàn cho những phi vụ khẩn cấp khác.
Tôi cất cánh lên hướng về Phước Long để lấy đủ cao độ trước khi đổi hướng bay về Biên Hòa. Lên đến khoảng 4.500 bộ tôi giao cần lái cho Tr/uý Quí và nói tiếp tục lên 7.000 bộ rồi hãy lấy hướng bay về Biên Hoà. Nhưng chưa đầy 1 phút thì 1 tiếng nổ rất lớn và tàu chúng tôi lắc mạnh qua hướng trái. Tôi biết mình bị trúng phòng không của Việt Cộng, tôi bật nhanh qua tần số guard và gọi Mayday, Mayday, Mayday nhưng trong nón bay tôi không nghe thấy tiếng nói của mình hay 1 âm thanh nào cả, như vậy là hệ thống vô tuyến đã bị hư, tôi liếc nhìn những phi cụ thì ngoại trừ 2 đồng hồ của động cơ là còn chỉ còn tất cả đều hư. Đến lúc này thì khói phía sau bắt đầu bay lên phòng lái. Tôi nghĩ phải đáp nhanh thì mới hy vọng có cơ hội sống sót cho nên tôi muốn lấy cần lái để bay nhưng không nói chuyện được với Tr/uý Quí, tôi phải lấy tay đánh nhẹ vào bả vai của Tr/uý Quí và ra hiệu là để tôi bay. Tr/uý Quí trao cần lái lại cho tôi. Tôi bắt đầu giảm hết sức nâng để cho máy bay rớt thật nhanh, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy tàu rơi chậm, tôi đạp Pedal cho con tàu out of trim, tàu có rớt nhanh hơn tí nữa và khói cũng bớt bay vào phòng lái nhưng cảm giác của tôi lúc bấy giờ sao thấy tàu vẫn rơi quá chậm. Nhưng rồi tôi phải bắt đầu để ý tìm chỗ đáp, vì đoạn đường này đã bị Việt Cộng cắt và đặt nhiều nút chặn nên tôi không có ý định đáp trên đường, tôi quan sát thấy những con đường mòn phiá trước mặt và dự định sẽ đáp xuống đó dầu những cây chung quanh rất cao. Tôi bay tới hướng những con đường đất đỏ nhưng khi xuống thấp hơn và nhìn thấy địa thế rõ ràng hơn thì tôi bắt đầu thấy có điều không ổn. Những con đường mòn đất đỏ giống như ai mới vừa cày xong hoặc là con đường được rất nhiều xe cộ xử dụng qua lại giữa khu rừng già thật xanh và dầy đặc cây cao này. Nhưng tôi cũng không có cách lựa chọn nào khác hơn là phải đáp để hy vọng bảo toàn được sinh mạng của tôi và Phi Hành Đoàn. Con tàu xuống chưa tới trên đầu ngọn cây thì Cơ Phi Hoạt đã chạy lên và đưa ngón tay cái lên báo hiệu cho tôi là phía sau đã an toàn. Tôi mừng và hy vọng là mình có thể lết xa hơn để bớt phải lội bộ vì giờ này không thấy 1 bóng máy bay nào trên vùng Trời và hệ thống vô tuyến trên máy bay thì đã bị hư. Tôi cố gắng bay càng xa ra khoải vùng mất an ninh được chừng nào mừng chừng đó. Tôi coi lại các đồng hồ thì cũng chỉ có 2 đồng hồ của động cơ là còn hoạt động. Tôi cố tìm 1 chổ để đáp nhưng không thấy có chổ nào an toàn cả. Tôi bay sát trên đầu ngọn cây và ra hiệu cho anh em chuẩn bị 2 khẩu đại liên M60 nhưng đừng bắn, chỉ bắn trả khi cần thiết. Tôi chuyển hướng bay về Lai Khê, nhưng bay không được bao lâu thì cần lái bắt đầu bị khừng khựng và khó điều khiển phi cơ. Một lần nữa tôi quyết định phải đáp, nếu hệ thống flight control bị lock thì cuộc đời của chúng tôi cũng bế mạc. Khi vừa ra khỏi khu rừng già để tìm chỗ đáp thì tôi nhìn thấy xa xa có lá cờ vàng 3 sọc đỏ phất phới hiện ra, tôi liền bay ra đường lớn, xuống thật thấp, bay sát trên mặt đường. Khi tới gần nơi lá cờ thì đó là 1 tiền đồn của Sư Đoàn 5 Bộ Binh. Tôi tìm 1 bãi đất trống và cố gắng lắm mới đặt được máy bay xuống vì hệ thống điều khiển máy bay không còn chiều theo ý muốn của tôi nữa. Tắt máy xong chúng tôi vào Đồn, tôi được đưa vào phòng nơi bộ chỉ huy của Đồn. Sau khi nhờ quân bạn bảo vệ máy bay, tôi liên lạc bộ tư lệnh Sư Đoàn 5 nhờ báo cho Quân Đoàn và Hành Quân Chiến Cuộc KQ Biên Hoà về tình trạng máy bay, phi hành đoàn, đồng thời xin máy bay lên rước chúng tôi về. Khi tiếp xúc với người Sĩ Quan trưởng Đồn thì anh có xin tôi cố gắng đem chiếc Chinook về Lai Khê. Nếu để đây thì đêm nay tụi Việt Cộng thế nào cũng đánh Đồn hoặc tệ nhất cũng pháo kích vào Đồn.
Chúng tôi vừa thoát ra khỏi bàn tay của tử thần đang mừng mà nghe anh than thở càng thấy thương cho anh em lính đang đồn trú nơi đây. Tôi trình bày cho anh hiểu là chúng tôi may mắn lắm mới lết được tới đây và đáp được an toàn dầu Phi Cơ đã bị trúng phòng không và bị hư hại nặng. Sau đó tôi đưa anh ra xem tình trạng máy bay để anh thấy là chúng tôi không thể nào bay được xa hơn nữa và rất nguy hiểm cho Phi Hành Đoàn. Tôi cố gắng tìm cách trấn an anh với lời hứa sẽ xin Quân Đoàn cho thêm quân tiếp viện để bảo vệ Đồn và có thể thì chuyên viên kỷ thuật từ Biên Hoà sẽ lên sửa chữa chiếc Chinook ngay trong ngày hôm nay.
Máy bay đã bị hư hại quá nặng nề, bể nát phần dưới bụng và phá hết phần ramp phía trong tàu, những mảnh đạn cũng như những mảng sắt của ramp đã phá nát nhiều nơi trong thân tàu, cắt đứt 1 hệ thống dầu thuỷ điều của hệ thống cần lái và làm hư hại nhiều hệ thống trên phi cơ. Chỉ trong gan tất là viên đạn phòng không trúng thùng xăng bên phải. Vì khói bay vào phòng lái nên tôi hỏi Cơ Phi Hoạt là tàu bị cháy không ? Cơ Phi Hoạt trả lời tàu phát cháy ngay khi bị trúng phòng không nhưng nhờ bình cứu hỏa loại mới vừa được trang bị bằng chất lỏng chứ không phải loại foam nữa nên chữa nhanh và hiệu quả. Trong thời gian ngồi đợi máy bay lên rước anh em chúng tôi về Biên Hoà, chúng tôi nói chuyện rất nhiều, bày tỏ những cảm nghĩ với nhau như chưa bao giờ được chia sẽ và nói với nhau. Một điều tôi nhớ rõ nhất là Áp Tải Hiền nói với tôi là cách đây 1 tuần anh về phép để lo đám tang cho Cha của anh và đây là phi vụ đầu tiên khi trở lại Phi Đoàn. Anh Hiền nói thêm là nếu anh không bước lên phía trước mồi điếu thuốc lá thì thân xác anh đã bị tan nát vì viên đạn nổ ngay chổ anh ngồi và anh nghĩ cha của anh đã phù hộ cho anh. Sau vài tiếng ngồi đợi thì chúng tôi được 1 trực thăng UH1 đưa về Biên Hoà và sau đó tôi được Huy Hoàng từ Quân Đoàn báo cho tôi là đã có 1 đại đội của sư đoàn 5 bộ binh được đưa đến để tiếp ứng, bảo vệ máy bay và tiền đồn đó.
Tôi kể lại câu chuyện này để nhớ lại những bạn bè kẻ còn người mất đã chia sẻ, chịu chung những hiểm nguy trong nhiệm vụ và trách nhiệm mà Tổ Quốc đã giao phó. Ngày hôm nay tôi và ĐB Quí sống ở California, còn Cơ Phi Nguyễn văn Hoạt còn ở VN, vẫn liên lạc được với nhau nhưng Áp Tải Đào thụy Hiền qua nhiều lần liên lạc với anh em bạn bè còn ở VN thì được biết sau năm 1975 anh đã qua đời vì bịnh bao tử.
Đây là bài học để đời cho tôi vì tin vào những ký kết hay những lời hứa hẹn của bọn Việt Cộng. Từ đó đến nay câu nói mà chúng ta thường nghe trên đài phát thanh trước năm 1975 là : “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm”, tôi thấy rất đúng và chắc còn đúng hơn và thấm thía hơn cho toàn dân Việt Nam đang còn sống dưới sự thống trị của bọn Cộng Sản trên đất nước Việt Nam hôm nay.
Hồ Viết Yên