main billboard

Tu sĩ Richard Hendrick sống và làm việc ở Ireland (Ái Nhĩ Lan).

Bài thơ “Lockdown” về nạn dịch “Covid-19” của tu sĩ Richard Hendrick


Richard Hendrick.jpg
Tu sĩ Richard Hendrick sống và làm việc ở Ireland (Ái Nhĩ Lan).

Ông đã đăng tải bài thơ “Lockdown” (“Phong Tỏa”) của ông trên facebook vào ngày 13 tháng Ba năm 2020.

 

Bài thơ đã được rất nhiều người tán thưởng.

 

Bài thơ muốn truyền giao một thông điệp mạnh mẽ về niềm Hy Vọng trong cơn hỗn loạn vì bệnh dịch “corona” (Covid-19) truyền nhiễm khắp nơi và nhà cầm quyền đang ban hành những biện pháp nghiêm ngặt để ngăn chặn bệnh lan truyền (a strong message of hope during the coronavirus pandemic).

Bài thơ đã trấn an nhiều triệu người trên khắp thế giới đang bị ốm đau, chết chóc, bị chia cách và phong tỏa bởi lệnh “trú ẩn tại chỗ” để tránh lây lan bệnh dịch này.

 Bài thơ khuyên nhủ là tuy có “Sợ Hãi” và “Cách Ly” nhưng đừng đưa tới “Hận Thù” và “Cô Độc”.
Kêu gọi mọi người Nguyện cầu và Thương yêu, mong có sự lưu tâm và tích cực giúp đỡ lẫn nhau.

Tác giả tâm sự:
“Chim vẫn hót, bầu trời vẫn trong xanh, tiếng hát ca vẫn vang lên.
Ngay cả trong những biến cố tang thương vẫn nẩy sinh điều Thiện, lòng Nhân và sự Từ bi Bác ái để thương yêu hết mọi người mọi vật.
Mong bài thơ mang lại sự an ủi cho con người, làm giảm bới sự đau thương và tổn thất.”

Lockdown“

Yes there is fear. Yes there is isolation. Yes there is panic buying. Yes there is sickness. Yes there is even death.
But, They say that in Wuhan after so many years of noise You can hear the birds again.
They say that after just a few weeks of quiet The sky is no longer thick with fumes But blue and grey and clear.
They say that in the streets of Assisi People are singing to each other across the empty squares, keeping their windows open so that those who are alone may hear the sounds of family around them

They say that a hotel in the West of Ireland
Is offering free meals and delivery to the housebound.
Today a young woman I know
is busy spreading fliers with her number
through the neighbourhood
So that the elders may have someone to call on.

Today Churches, Synagogues, Mosques and Temples
are preparing to welcome
and shelter the homeless, the sick, the weary
All over the world people are slowing down and reflecting

All over the world people are looking at their neighbours in a new way All over the world people are waking up to a new reality
To how big we really are.
To how little control we really have.
To what really matters.

To Love.
So we pray and we remember that
Yes there is fear.
But there does not have to be hate.

Yes there is isolation.
But there does not have to be loneliness.
Yes there is panic buying.
But there does not have to be meanness.

Yes there is sickness.
But there does not have to be disease of the soul Yes there is even death.
But there can always be a rebirth of love.
Wake to the choices you make as to how to live now. Today, breathe.
Listen, behind the factory noises of your panic

The birds are singing again
The sky is clearing,
Spring is coming,
And we are always encompassed by Love.

Open the windows of your soul
And though you may not be able
to touch across the empty square,
Sing.
Richard Hendrick
March 13th, 2020
***
Bài Dịch:

Phong Toả
Đúng vậy, quả có sự sợ hãi.
Có tình trạng ta phải cách ly.
Có quang cảnh hoảng loạn thu mua.
Có tình trạng lan xa bệnh dịch.
Có đến cả quanh ta cái chết.
Nhưng người ta, sau hết, nói rằng
Vũ Hán đã không còn tiếng ồn.
Có thể nghe chim muông đua hót.
Sau vài tuần không gian lặng ngắt
Bầu trời không còn phủ khói đen
Mà sáng lên mầu xanh, xám, trong.
Assisi, đường vang tiếng hát
Mà dân chúng đua nhau cùng cất
Với cửa sổ mở toang, họ tặng nhau
Để những người cô đơn, ưu sầu
Biết gia đình đâu đây quanh họ.
Người ta nói một khách sạn nọ
Ở miệt Tây xứ Tô Cách Lan
Đã tặng miễn phí nhiều phần ăn
Cho những người nằm nhà, ly cách.
Một phụ nữ trẻ, tôi mới biết
Đã bận rộn đi khắp quanh vùng
Phát những tờ giấy nhỏ có mang
Số điện thoại của mình, cốt để
Các cụ già đơn côi có thể
Gọi cô đến giúp đỡ khi cần.
Những nhà thờ, thánh thất, chùa chiền
Đang mở cửa để làm chỗ trú
Cho người bệnh, mệt, không nơi ở.
Bây giờ trên toàn thể địa cầu,
Người ta thôi vội vã, bắt đầu
Suy tưởng, và nhìn vào hàng xóm
Với một nhận định mới, khác hẳn.
Khắp nơi, mọi người thức tỉnh dần
Và nhận ra sự thật hiển nhiên
Con người không thật tình vĩ đại,
Con người không kiểm soát mọi thứ nổi.
Và mình biết rõ cái thật cần,
Mình thấu hiểu hai chữ yêu thương.
Nên ta sẽ dốc lòng cầu nguyện.
Và tự nhắc mình là: Rất đúng
Nỗi sợ hãi ta đang đối diện,
Nhưng không vì thế vướng hận thù.
Đúng, ta đang phải chịu cách ly,
Nhưng ta có cô đơn đâu chứ!
Có hoảng loạn thu mua mọi thứ,
Nhưng sao phải giận dữ, khó khăn!
Đúng là có dịch bệnh nguy nan,
Nhưng sao để tâm thần nhuốm bệnh?
Đúng, cũng có ngay cả thiệt mạng,
Nhưng từ đó, tỏa sáng tình yêu.
Hãy thức tỉnh, chọn cách sống để theo.
Hãy hít thở, lắng nghe, vứt bỏ
Những xáo động, hốt hoảng, kinh sợ.
Ngoài kia, chim lại đã hót rồi.
Mầu xanh trong đã phủ bầu trời.
Mùa Xuân cuối cùng rồi cũng tới.
Và tình yêu, với chúng ta, mời gọi.
Hãy mở rộng cửa sổ mọi tâm hồn,
Và tuy tay bạn không thể vươn
Qua được khoảng vườn hoang trước mặt
Để chạm vào những người thân thiết
Thì cũng không sao hết, bạn ơi.
Cứ cất vang tiếng hát, ngợi ca đời!