Chiêu bài giải phóng dân tộc là con nòng nọc, đứt đuôi rồi thì thành cóc, cóc Cộng Sản, áp đặt cái đảng đã tàn lụi, thối rữa ở Liên xô, ở Ðông Âu lên dân tộc Việt Nam.
Nòng nọc là cóc mới nở từ trứng ra, sống thành đàn ở đám ruộng, ao, có đuôi ve vẩy, người ta tưởng rằng chúng là họ nhà trê. Nhưng đến thời kỳ nòng nọc đứt đuôi nhảy lên bờ sống trên cạn là giống cóc nhái.
Câu thành ngữ: “Nòng nọc đứt đuôi,” ý nói rõ ràng dứt khoát, việc nào ra việc ấy, không còn che giấu được!
Hình bìa tác phẩm Ðèn Cù của Trần Ðĩnh. (Hình: Người Việt)
Việt Cộng dù ngụy trang dưới chiêu bài, nhãn hiệu nào, khi đứt đuôi thì cũng nhảy lên bờ thành Việt Cộng.
Theo trang web Wikipedia, “Trong các chiến dịch tố Cộng của mình năm 1956, Tổng Thống VNCH Ngô Ðình Diệm đã phổ biến từ Việt Cộng để chỉ những người 'Cộng Sản Việt Nam,' viết ngắn gọn của từ Việt Nam Cộng Sản, (Vietnamese Communist). Sau khi Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam được thành lập năm 1960, dân chúng miền Nam Việt Nam cũng gọi những người Cộng Sản miền Nam bằng danh từ này. Khi quân Mỹ vào miền Nam Việt Nam, họ cũng chịu ảnh hưởng của cách gọi này và gọi một cách ngắn gọn là VC (viết tắt từ “Việt Cộng” và đọc theo tiếng Anh là “vi-xi”), hoặc đọc thành Victor Charlie - do hai chữ cái V và C lần lượt được phát âm là Victor và Charlie theo bảng mẫu tự ngữ âm của NATO.”
Theo khuynh hướng Cộng Sản, Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Ðồng Chí Hội do Nguyễn Ái Quốc tổ chức năm 1925 ở Quảng Châu (Trung Quốc).
Năm 1929 đổi thành Ðông Dương Cộng Sản Ðảng.
Năm 1930, Ðông Dương Cộng Sản Ðảng cùng các tổ chức Cộng Sản khác ở Việt Nam thống nhất lại thành đảng Cộng Sản Việt Nam.
Ngày 19 Tháng Năm, 1941, Việt Nam Ðộc Lập Ðồng Minh Hội, gọi tắt là Việt Minh, ra đời, mang danh là một liên minh chính trị, nhưng thực chất cũng chỉ là đảng Cộng Sản Việt Nam của Hồ Chí Minh, đã gây ra bao nhiêu cảnh nồi da xáo thịt, đổ máu, cắt cổ mổ bụng, thả xác trôi sông hãi hùng!
Cuối năm 1945, đảng giải tán trở thành Hội Nghiên Cứu Chủ Nghĩa Mác.
Ðến năm 1951, lại thành đảng Lao Ðộng, không còn chữ Cộng Sản hay Ðông Dương. Lúc đổi sang tên Ðảng Lao Ðộng, theo tác giả Trần Ðĩnh của tác phẩm Ðèn Cù, cái tên này nhiều người thắc mắc hơi yếu, thì Hồ Chí Minh bảo đã thỉnh ý Stalin và Stalin bảo lấy tên này, như Mông Cổ đã lấy tên đảng Nhân Dân Cách Mạng vậy! (Ðèn Cù, trang 544)
Năm 1976, sau khi chiếm miền Nam, đảng này trở lại là đảng Cộng Sản Việt Nam.
Cái gọi là Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam được Bộ Chính Trị Ðảng Cộng Sản nặn lên trong thời gian chiến tranh chống Mỹ, cũng lập chính phủ, cũng đặt danh quân đội để tỏ ra cuộc chiến tranh này là giải phóng chứ không phải là chiến tranh xâm lược từ miền Bắc, nhưng thực chất, đây là bàn tay dài của Hà Nội thò vào miền Nam, nhân sự lãnh đạo, binh lính, vũ khí ồ ạt chở vào Nam.
Trước 1975, mặt trận này tuyên bố là tổ chức độc lập với miền Bắc, nhưng không độc lập với Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa khi đó tuyên bố chủ quyền trên cả nước cho đến khi Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam tuyên bố chủ quyền ở miền Nam năm 1969 (!). Câu văn quả là mâu thuẫn, tối nghĩa khi nói rằng mặt trận này “độc lập với miền Bắc, nhưng không độc lập với Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.”
Mặt trận này được thành lập ngày 20 Tháng Mười Hai, 1960, nhưng bị “giải thể” vào ngày 31 Tháng Giêng, 1977, sau khi chấm dứt vai trò cần trình diễn của mình, và sát nhập hoàn toàn với Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam. Khi ẩn, khi hiện, khi bí mật, khi công khai, khi Ðảng Lao Ðộng, khi Ðảng Cộng Sản, khi Ðảng Dân Tộc Việt Nam, khi Mặt Trận Việt Minh, Mặt Trận Tổ Quốc thì cũng là chiêu bài cho một giai đoạn nào đó phải thay họ, đổi tên, nòng nọc phải đến lúc “đứt đuôi” để trở thành cóc...Việt Cộng.
Chiêu bài giải phóng dân tộc là con nòng nọc, đứt đuôi rồi thì thành cóc, cóc Cộng Sản, áp đặt cái đảng đã tàn lụi, thối rữa ở Liên xô, ở Ðông Âu lên dân tộc Việt Nam.
Và dù dưới những danh xưng “Cộng Hòa Nhân Dân” hay “ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa,” kiểu “Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa” hay “Cộng Hòa Nhân Dân Triều Tiên” thì đích thực họ vẫn được cai trị bởi Ðảng Cộng Sản.
Danh từ Việt Cộng để chỉ một nước Việt Nam hiện nay đang bị cai trị bởi một đảng mang tên Cộng Sản, cũng như Trung Quốc hiện nay là Trung Cộng chính danh.
Hai tiếng Việt Cộng viết tắt là VC như ngày trước cả thế giới đều hiểu là “Vietnam Communist.” Vậy thì “Vietnam Communist Party” được hiểu là Ðảng Việt Cộng, “Vietnam Communist Party Congress” là Quốc Hội Việt Cộng, “Vietnam Communist Government” là chính phủ Việt Cộng.
Ðó là cách dùng chữ nghĩa đúng nhất, chính danh và chính từ, không mập mờ lộn xộn.
Thủ Tướng Việt Cộng Nguyễn Tấn Dũng tham dự hội nghị Siri Lanka hay Ðại Tướng Việt Cộng Lê Hồng Anh đi Bắc Kinh... thì danh cũng chính mà ngôn cũng thuận, làm chi phải lẩn quẩn loanh quanh “cho đời mỏi mệt.”
Theo định nghĩa của một vài sử gia như Kallie Szczepanski thì Việt Cộng là những người trong hàng ngũ Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam, chống cả chính phủ miền Nam cũng như Hoa Kỳ (1959-1975).
Nhưng bà cũng nói thêm: “Việt Cộng được yểm trợ và huấn luyện bởi chính phủ Cộng Sản miền Bắc” (The Viet Cong were supported and trained by the government of communist North Vietnam.) Vậy thì Cộng Sản Bắc Việt không được gọi là Việt Cộng thì gọi là gì? Ðây chỉ là một sự ngụy biện. Theo báo chí và tất cả nhân dân miền Nam thì không phân biệt Cộng Sản Nam Bắc, tất cả đều là Việt Cộng!
Thế thì sao khi nói đến cơ chế này, đảng này, các viên chức, cán bộ trong nước thường lẩn tránh hai chữ Cộng Sản, trong khi ở ngoài nước, báo chí, truyền thanh đều không nói thẳng hai tiếng Việt Cộng để phân biệt với thể chế Việt Nam (Cộng Hòa) ngày trước.
Ba mươi năm trong cuộc chiến tranh tự vệ của miền Nam, danh từ Việt Cộng (VC) mang hẳn một nghĩa xấu: Việt Cộng pháo kích, Việt Cộng đặt mìn, Việt Cộng cắt cổ, mổ bụng, Việt Cộng vi phạm lệnh hưu chiến... nên Việt Cộng đi đến đâu dân lành bỏ làng bỏ xóm chạy đến đó. Một câu chuyện khá “tiếu lâm” được kể trong ngày “Cách Mạng:”
Một anh Việt Cộng hỏi một bác nông dân rằng, “Sau ngày 30 Tháng Tư, cách mạng vào Sài Gòn, bác thấy dân tình như thế nào?”
Người nông dân thực thà trả lời: “Rất mừng là từ nay trở đi, không còn bọn Việt Cộng đắp mô, giật mìn và ban đêm về thu thuế nữa!”
Chỉ sau một thời gian ngắn, cách mạng đã đứt đuôi nòng nọc để lộ hình...Việt Cộng. Việt Cộng phủ dụ, ve vuốt dân, gọi dân là chủ, nhưng khi Việt Cộng nắm chính quyền thì dân là kẻ thù. Kể cả ngày nay, người Cộng Sản có thể nhận mình là bộ đội, là cách mạng, là xã hội chủ nghĩa Việt Nam...nhưng không ai nhận mình là Việt Cộng, vì Việt Cộng đã mang quá nhiều tiếng xấu.
Có những nông dân chết vì ăn lầm nòng nọc mà tưởng là một loại cá trê nhỏ, không ngờ đó là con cóc chưa đứt đuôi. Hàng triệu người Việt Nam đã chết vì nghĩ cóc là nòng nọc, Cộng Sản là yêu nước, Cộng Sản là giải phóng, Cộng Sản là có tinh thần dân tộc!
Có một người can đảm nhận “phe mình” là Việt Cộng, không còn phân biệt Cộng Bắc hay Cộng Nam, đó là nhà văn Trần Ðĩnh trong “Ðèn Cù.” Rõ ràng nhất là ở trang 463 (...Bắc Kinh đánh luôn Việt Cộng để thanh minh mình không xúi Việt Cộng xé Hiệp Ðịnh Paris chiếm Sài Gòn), trang 469 (Chiến tranh đau khổ thì dân nổi dậy lật đổ đã là một trong mấy bằng chứng quan trọng để Việt Cộng lập vụ án chống đảng lật đổ lẫy lừng trong đảng sử), trang 560 (Cái thằng được rước vào giúp Việt Cộng nâng cấp chiến tranh lên hiện đại hóa (...) lại đi cài tay sai để lật đổ Việt Cộng?).
Xin cám ơn chữ nghĩa của nhà văn Trần Ðĩnh.
Ðọc hết Ðèn Cù, chúng ta có thể kết luận, “Việt Cộng tàn thì Việt Nam mới khá lên được.”